Thật ký kiệu Quý Du Hồng xem cũng hiểu, dù thời đại sự thống nhất về tiêu chuẩn ký hiệu, Quý Du Hồng xem hiểu nhưng Tần Mộng nhất định hiểu .
Lâm Kính Đình nghi ngờ liếc mắt , quả thật ý mặt chữ sai.
Viết thư xong, Lâm Tập Tập lời chia tay với Lý Ngọc, bà Trần, do dự đưa Thúy Bình lên xe rời Nam Kinh.
Lý Ngọc xe dần xa, nhịn hốc mắt đỏ lên, nàng cùng tiểu cô sống chung lâu như , tình cảm sâu đậm, bây giờ đột ngột tách , trong lòng vô cùng khó chịu.
Lúc Lâm Kính Đình cũng cảm thấy thoải mái, sẽ ai lắc lư tinh quái mặt , đầu thấy Lý Ngọc len lén thầm, khỏi giận : “Khóc cái gì mà !”
Lý Ngọc bây giờ sợ , : “Tiểu cô đáng thương, trở về khẳng định gả .”
Lâm Kính Đình hừ : “Nếu gả, ai ép ? Không ai thèm lấy cũng , – Lâm Kính Đình nuôi , nuôi cả đời!”
Lý Ngọc mạnh miệng : “Nếu già c.h.ế.t, thì ? Một nàng còn sống thật đáng thương!”
Lâm Kính Đình:…
Lâm Kính Đình nghĩ tới một ngày thể phản bác phu nhân của , bây giờ nàng dám tranh luận với ! Quả nhiên cùng nha đầu học thói !
mèo méo meo
khi nghĩ đến những gì Lý Ngọc , cảm thấy khó chịu. Cũng đúng, sẽ cũng sẽ c.h.ế.t già, thì ai thể thắn tiếp tục nuôi cô, cưng chìu cô cả đời?
Quý Du Hồng?
Nghĩ đến cái tên khiến hộc máu!
Hắn gọi ai đó đến đem thư Lâm Tập Tập giao cho , : “Đem đến Quý gia, nghĩ cách đưa đến tay Quý Du Hồng. Nhớ, nhất định tự đưa cho !” Nói xong thì thẳng phòng.
Lý Ngọc lặng lẽ thở dài, cũng theo .
Lâm Tập Tập trong xe, cảnh vật dần dần lùi xa, trong lòng chất chứa . Cứ như mà đuổi về nhà, cô còn nhiều chuyện , sự nghiệp tẩy trắng Lâm Kính Đình còn xong nhưng bây giờ cái gì cô cũng .
Sợ cô giữa đường chạy trốn nên Lâm Kính Đình cử thêm một chiếc xe phía bọn họ, trong đó năm vệ sĩ mà hài lòng nhất.
Cho dù nhảy khỏi xe, cô cũng sẽ nhanh chóng tóm gọn.
Bây giờ, cô chỉ thể đặt tất cả hy vọng của Quý Du Hồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dan-quoc-dai-tieu-thu-phao-hoi-nghich-tap/chuong-90.html.]
“Tiểu thư, chúng cứ như mà rời ?” Thúy Bình nhỏ giọng hỏi cô.
Lâm Tập Tập tức giận hỏi ngược : “Nếu thì ?”
“Tình lang của cô thể bất ngờ cưỡi bạch mã đến cứu cô, đó hai từ đây lưu lạc chân trời!”
“Bình thường em nên nhiều quyển sách ích , đừng xem mấy cuốn tiểu thuyết lộn xộn đó nữa!”
Thúy Bình:…
Quý Du Hồng nhận thư của Lâm Tập Tập, m.ô.n.g lung khi nó, tại cô đột ngột rời ? Còn đừng nghĩ đến cô, đừng tìm cô? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ? Hai từng cãi ? Chẳng lẽ hiểu phong tình nên cô mất kiên nhẫn cô bỏ rơi ?
Nghĩ tới đây, cả giống như rơi xuống vực sâu, , đuổi theo cô hỏi rõ ràng mới .
Tuy nhiên, khi vội vả cầm bức thư ngoài của thì đột nhiên đổi quyết định, và đến hướng nhà Tần Mộng.
Tần Mộng đang nhàm chán đến mọc mốc, Lâm Tập Tập cũng đến tìm nàng. Lâm Tập Tập thì cũng thôi , Quý Du Hồng càng đến tìm nàng, mỗi khi cửa nàng cũng tìm ai. Mỗi khi nghĩ đến đây, nàng nhịn mà mắng “Qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa!”
mà hôm nay Quý Du Hồng đột nhiên đến tìm nàng, mặt trời mọc hướng tây ?
“Em giúp xem bức thư một chút.” Quý Du Hồng đem phong thư mở mặt nàng.
Tần Mộng liếc mắt một cái thì phát tiếng kêu như quỷ, : “Ôi, bức thư chia tay! Người thế mà vô thanh vô tức bỏ !”
Sắc mặc Quý Du Hồng lập tức đổi giống như thời tiết ở Bắc cực, lạnh đến mức băng đá cũng vỡ vụn.
Tần Mộng khan hai tiếng, nghiêm túc một nữa, : “Đây là Vãn nhi ngược, thêm hai cái ký hiệu chính là nàng nhất định bắt buộc những lời . Như nếu nàng về Tô Thành cũng là bắt buộc.”
“Em chắc ?” Quý Du Hồng hỏi.
Tần Mộng vô cùng quả quyết gật đầu, “Em chắc chắn.”
Trái tim Quý Du Hồng lúc mới buông xuống.
“Nàng , tìm nàng ?”
Quý Du Hồng nàng, vẻ mặt kiên định gật đầu : “Tất nhiên là tìm nàng.”