Dân Quốc: Đại Tiểu Thư Pháo Hôi Nghịch Tập - Chương 61

Cập nhật lúc: 2025-11-20 16:57:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lâm Tập Tập nhướn mày, điệu bộ nếu đeo giúp thì sẽ đeo.

 

Bởi vì cũng đeo bao tay da dày dặn, tiện di chuyển nên cuối cùng đành cởi bao tay của , kẹp cánh tay giúp cô đeo bao tay .

 

Chỉ mới cởi bao tay một lát mà ngón tay Lâm Tập Tập lạnh cóng, bàn tay to lớn ấm áp của Quý Du Hồng nắm lấy lập tức lạnh cóng vì sự lạnh lẽo của cô, ngón tay cũng theo đó mà run lên.

 

Hơi lạnh truyền đến lòng bàn tay , khiến nhịn mà nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, trong lòng chỉ một suy nghĩ duy nhất là sưởi ấm cho cô.

 

Lâm Tập Tập bàn tay hai nắm chặt, khuôn mặt cong lên nụ xinh nhất.

 

Quý Du Hồng dùng khoé mắt liếc cô một cái, hề kiêng kỵ, nắm tay cô, nhanh nhẹn giúp cô đeo bao tay .

 

Cảm giác da thịt mật cọ xát thật tim đập nhanh thôi.

 

Lâm Tập Tập đeo bao tay cho, nắn nắn bàn tay thử độ thoải mái xong mới hài lòng gật đầu, bao tay mềm ấm, độ rộng , quan trọng nhất là kiểu dáng .

 

“Cái bao tay mua ở ?” Loại hàng cao cấp lẽ đến tận Thượng Hải mới bán.

 

Không ngờ cô đột nhiên hỏi vấn đề , Quý Du Hồng mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, : “Chúng thôi.”

 

Phản ứng của khiến Lâm Tập Tập càng thêm hăng hái, ngừng quấn lấy hỏi: “Nói mà, mua ở , mua thêm vài đôi.”

 

Quý Du Hồng quấn lấy còn cách nào khác, vành tai đỏ ửng đáp: “Lúc mua bao tay , ông chủ là… Chỉ bán theo cặp.” Lời xong, ánh mắt của đảo khắp nơi, chính là đối diện với Lâm Tập Tập.

 

Lâm Tập Tập bao tay đeo cho , phát hiện hai đôi bao tay ngoại trừ kích cỡ khác thì kiểu dáng giống y đúc, khỏi cảm thấy kinh ngạc xen lẫn vui mừng, hoá bây giờ bao tay cặp ? Cũng thời thượng quá chứ!

 

bao tay tay thêm nữa, càng càng cảm thấy lòng vô cùng.

 

Lâm Tập Tập đầu tống cổ tài xế về, tài xế yên tâm lắm, ông lái xe theo phía , nhưng Lâm Tập Tập thể bỏ lỡ cơ hội cho , thế là nhất quyết đuổi tài xế về.

 

“Cô phía .” Quý Du Hồng .

 

 

 

Lâm Tập Tập gật gật đầu, chút háo hức thử, vốn định bước chân lên bàn đạp như thì nhận eo hông một đôi tay đỡ lấy, chỉ cảm thấy bàn tay to dùng sức đẩy mạnh, nhấc một cái, cả cơ thể cô nâng lên một cách dễ dàng, Lâm Tập Tập lập tức doạ sững , vội vàng mượn lực nhấc chân lên yên ngựa.

 

Đợi khi cô vững, Quý Du Hồng mới dẫm lên bàn đạp nhanh nhẹn phi lên ngựa, Lâm Tập Tập cảm thấy lưng va , đầu , đúng lúc bắt gặp ánh mắt hướng nội và sâu lắng của .

 

“Hai tay nắm dây cương, eo thẳng, hai chân kẹp tự nhiên, cơ thể di chuyển theo nhịp…”

 

Giọng Quý Du Hồng đều đều vững vàng, giảng giải cặn kẽ cách cưỡi ngựa cho cô, Lâm Tập Tập lắng hổ mà đỏ mặt, hai chân kẹp chặt, cơ thể đong đưa theo nhịp… Tục tĩu quá , con thể giảng những lời đồi truỵ bạo dạn một cách nghiêm túc thế chứ!

 

Dưới sự chỉ đạo cẩn thận của Quý Du Hồng, Lâm Tập Tập nhanh chóng điều khiển con ngựa chạy nhanh lên, bởi vì phía một vòm n.g.ự.c rắn chắc an , cho nên Lâm Tập Tập hề kiêng kỵ mà điều kiển con tuấn mã phi nước đại, tiếng vó ngựa rơi xuống, Lâm Tập Tập cảm nhận trái tim đang đập dữ dội, mà bàn tay to vốn chỉ hờ hững đỡ eo cô từ bao giờ biến thành ôm chặt lấy.

 

Chùa Thê Hà bất luận ở trong thời đại nào cũng đều là thánh địa Phật giáo nổi tiếng gần xa, thời kỳ nào, trụ trì tiền nhiệm Nhất Hoằng đại sư càng là một cao tăng tài giỏi, ông chu du khắp nơi, nhận lời mời giảng pháp, thời gian ở chùa Thê Hà hàng năm nhiều lắm.

 

Lần Quý Du Hồng dẫn cô đến để gặp pháp sư Nhất Hoằng.

 

Gương mặt pháp sư hiền từ, lúc gặp luôn mang theo ý , bất tri bất giác thả lỏng tinh thần.

 

Sau khi Quý Du Hồng mục đích đến đây của bọn họ, pháp sư vui tươi hớn hở : “Đây là lão nạp lừa gạt ?”

 

Lâm Tập Tập ngờ đại sư sẽ trực tiếp như , nhất thời nhịn nổi mà phụt một tiếng phì .

 

Pháp sư lắc đầu: “Người xuất gia dối, các tiểu thí chủ khó lão nạp quá.”

 

Lâm Tập Tập xua tay : “Không dám dám, tôn chỉ của Phật pháp là phổ độ chúng sinh, bây giờ chúng sinh gặp nạn, pháp sư cũng thể khoanh tay , t.h.u.ố.c phiện đầu độc quốc gia nhiều năm, là vật chí ác, nếu pháp sư thể chỉ bảo cho chút ít, đó cũng coi như là tạo công đức.”

 

Pháp sư vẫn vui tươi hớn hở: “Nữ thí chủ thật cách ăn .”

 

Lâm Tập Tập dám mạo phạm nữa, vội vàng về phía Quý Du Hồng.

 

Quý Du Hồng : “Pháp sư thể giảng giải cặn kẽ cho về nhân quả luân hồi trong kinh Phật.”

 

Pháp sư xong gật gật đầu, ha hả : “Việc thì thể thử một xem.”

 

Pháp sư hẳn là xem như đồng ý ?

 

Lâm Tập Tập nghiêng đầu, là ảo giác của cô ? Sao cô cứ cảm thấy pháp sư tinh quái thế nhỉ, giống như cuối cùng cũng gặp chuyện thú vị, hứng thú bừng bừng .

 

Buổi trưa ở chùa ăn cơm chay, thật khó ăn, cô ăn một lúc buông đũa, còn Quý Du Hồng thì điềm tĩnh ăn một chén cơm lớn.

 

Sau khi ăn xong, Quý Du Hồng dẫn cô đến một vài nơi danh lam thắng cảnh, đến khi cô dạo chơi mệt mới đề nghị về nhà.

 

Trên đường trở về, Quý Du Hồng điều khiển ngựa, tuy rằng cô phía nhưng nghiêng , nhẹ nhàng dựa .

 

Hai ai câu nào, điều cảm giác tâm ý tương thông từ lâu.

 

Buổi trưa Lâm Tập Tập nghỉ trưa, đường về dựa lồng n.g.ự.c Quý Du Hồng, dần dần chìm giấc ngủ, Quý Du Hồng thả chậm tốc độ, kéo áo choàng qua cẩn thận ôm cô trong lồng ngực, để cô ngủ thoải mái một chút.

 

Không qua bao lâu, con ngựa bỗng nhiên chạy nhanh hơn, tiếp đó cô thấy tiếng Quý Du Hồng bên tai : “Vãn Nhi, dậy , vững.”

 

Lâm Tập Tập chợt bừng tỉnh: “Làm ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dan-quoc-dai-tieu-thu-phao-hoi-nghich-tap/chuong-61.html.]

 

“Có đuổi theo, cô ôm chặt .” Quý Du Hồng trầm giọng lệnh.

 

Lâm Tập Tập vội xốc tinh thần, cố hết sức vững, hai tay ôm chặt eo : “Là ai thế?”

 

“Không rõ lắm, bọn họ súng.”

 

Lâm Tập Tập , trái tim giật thót.

 

 

 

Chương 62

 

 

 

 

Roi quất ngựa liến thoắng, thúc giục nó gia tăng tốc độ, tiếng gió gào thét bên tai như quỷ sói gào, hệt như nhạc nền trong phim điện ảnh, thần kinh Lâm Tập Tập căng lên.

 

đuổi theo phía , tay bọn chúng còn cả s.ú.n.g nên Quý Du Hồng dám thúc ngựa chạy đường phẳng, như thì biến thành mục tiêu quá rõ ràng, bèn thúc ngựa dọc theo con đường nhỏ chạy khu rừng nhỏ bên cạnh, rừng cây rậm rạp nhưng ít nhất cũng tác dụng che chắn.

 

Lâm Tập Tập nghiêng nên vững, tuy vẫn luôn ôm chặt Quý Du Hồng nhưng lâu dần cũng chịu nổi, chờ khi ngựa chạy rừng, Quý Du Hồng hô một câu: “Ngồi cho vững!” Rồi thuận thế nâng eo cô lên để cô chuyển mặt về phía , quả thật giống như biểu diễn xiếc .

 

Con ngựa chạy xóc nảy Lâm Tập Tập chỉ mới học cưỡi ngựa chút chịu nổi, nhưng tình thế nguy cấp, cô cũng chỉ thể c.ắ.n răng chịu đựng.

 

Bọn họ thúc ngựa chạy trốn càng nhanh, phía càng đuổi theo sát, đoàn ngươi chạy đuổi, thỉnh thoảng đám chim rừng hoảng sợ bay , Lâm Tập Tập chỉ mới thấy cảnh mạo hiểm kích thích thế TV mà thôi, ngờ đến một ngày cơ hội tự trải nghiệm một phen, quả thực ngay cả linh hồn cũng run rẩy.

 

“Sao bọn họ súng?” Lâm Tập Tập đầu hỏi, ngờ cô mới dứt lời thì phía truyền đến hai tiếng s.ú.n.g vang kinh thiên động địa, âm thanh giống như hai quả pháo lớn nổ tung , lập tức doạ cô sững .

 

lúc giọng Quý Du Hồng vang lên bên tai cô: “Bây giờ cô cũng bọn họ s.ú.n.g đấy.”

 

 

 

Lâm Tập Tập gật gật đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn yên ngựa(1), mặt mũi trắng bệch, cảm tưởng như trái tim sắp vọt ngoài đến nơi.

mèo méo meo

 

Quý Du Hồng trầm giọng bên tai cô: “Đừng sợ, cô nắm chặt dây cương, điều khiển ngựa chạy thẳng về phía .” Cho dù đang trong tình cảnh nguy cấp thì giọng vẫn bình tĩnh vững vàng, mang theo loại sức mạnh khiến yên lòng.

 

Lâm Tập Tập lời cầm lấy dây cương, giờ đây mới muộn màng nhận đang cô khống chế ngựa, thời điểm thế

 

…” Một câu Lâm Tập Tập còn xong, Quý Du Hồng quyết đoán buông tay .

 

“!!!” Lâm Tập Tập lập tức thấy nghi ngờ nhân sinh.

 

Quý Du Hồng giao an nguy của hai tay cô một cách nhẹ nhàng như thế, Lâm Tập Tập thực sự căng thẳng như ngọn núi đè lên , nghĩ tới như lẽ lí do của nên dám hỏi nhiều, c.ắ.n chặt răng nắm chắc dây cương, hồi tưởng những động tác thiết yếu Quý Du Hồng dạy cô đó, cố hết sức định con ngựa và điều khiển nó tiếp tục phi nước đại về phía .

 

Trong tiếng gió gào thét, cô lờ mờ thấy khẽ khen : “Giỏi quá.”

 

Vào thời điểm thế còn tâm trạng đùa giỡn, rốt cuộc là quá mạnh là gan quá lớn?

 

Lâm Tập Tập chuyên chú con đường phía , cảm nhận thấy dường như Quý Du Hồng đang hành động gì đó, ngay đó bên tai tức thì vang lên tiếng s.ú.n.g vang dội trong ký ức, Lâm Tập Tập khiếp sợ, bàn tay nắm chặt dây cương cũng run theo, hoá Quý Du Hồng buông tay là phản kích.

 

Tiếng động cực lớn con ngựa hoảng, nó càng thêm liều mạng chạy như điên về phía , dù tay đeo bao tay thì Lâm Tập Tập vẫn cảm thấy lòng bàn tay cọ đau điếng. May mà khi Quý Du Hồng b.ắ.n hai phát đạn, thấy đuổi theo tuột một đoạn khá xa, lúc mới xoay cầm dây cương.

 

Chạy thêm một đoạn đường nữa, ngay khi Lâm Tập Tập cho rằng họ thoát khỏi nguy hiểm thì tiếng s.ú.n.g phía vang lên, tiếng s.ú.n.g dữ dội hơn, đùng đùng đùng vang lên ngừng, thậm chí cô còn cả tiếng viên đạn phá mà đến, b.ắ.n trúng cây cối gần cô.

 

Quý Du Hồng đành giao dây cương cho cô một nữa, xoay tiếp tục phản kích.

 

Lâm Tập Tập chỉ động tĩnh phía thôi tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, lúc Quý Du Hồng dường như kêu lên một tiếng, thế nhưng nạp đạn tiếp tục phản kích.

 

trúng đạn ? Lâm Tập Tập hoảng sợ suy đoán, điều dám đầu, chỉ thể điên cuồng thúc ngựa chạy thục mạng.

 

Sau khi lao khỏi rừng cây, đằng trống trải, ngước mắt lên, cách đó xa xuất hiện một thôn nhỏ nhà cửa thưa thớt, Lâm Tập Tập mừng như điên, đầu với Quý Du Hồng: “Đằng một cái thôn!”

 

Quý Du Hồng bảo: “Qua đó .”

 

, Lâm Tập Tập cũng qua đó, đến nơi đông sẽ an hơn một chút.

 

Quả nhiên, khi bọn họ tiến phạm vi thôn trang, những vốn đang đuổi theo họ lượn lờ quanh khu rừng một lúc đầu rút lui.

 

 

 

Bọn họ về phía thêm một đoạn nữa, xác định ai đuổi theo phía , Quý Du Hồng mới dừng ngựa, hai xuống ngựa. Giờ đây Lâm Tập Tập mới nhớ khoảnh khắc kinh hồn ban nãy, vội vàng hỏi Quý Du Hồng: “Có thương ?”

 

Quý Du Hồng cố sức tìm một tảng đá lớn xuống, duỗi thẳng chân cho cô xem, đôi bốt da cao cổ vốn đ.á.n.h sáng bóng nay thủng một lỗ, m.á.u tươi chậm rãi chảy từ cái lỗ nhỏ thủng , Lâm Tập Tập kinh sợ hét lên, vội vã xổm xuống xem xét: “Anh trúng đạn !”

 

Quý Du Hồng thấy dáng vẻ kinh hoảng của cô, vội an ủi: “Đừng sợ, viên đạn kẹt bên trong.”

 

mau chóng cầm máu.” Hốc mắt Lâm Tập Tập ửng đỏ .

 

“Ừ, chúng thôn xem đại phu ở địa phương nào .” Khi Quý Du Hồng câu , đó lấy khăn tay , quấn qua loa lên miệng vết thương.

 

Lâm Tập Tập đoán hẳn là đau lắm: “Vậy lên ngựa , dắt ngựa qua đó.”

 

Quý Du Hồng gật gật đầu, sự trợ giúp của Lâm Tập Tập, miễn cưỡng lên ngựa một nữa.

 

 

Loading...