Dân Quốc: Đại Tiểu Thư Pháo Hôi Nghịch Tập - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-11-20 16:57:46
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Tập Tập hành động săn sóc của , lòng thầm thấy ấm áp, điều vẫn mở miệng : “Không mà, đây là còn lạnh nữa, đóng cửa sổ sẽ ngắm phong cảnh .”

 

Quý Du Hồng chọn bên tay trái của cô, một tay đặt bàn, một tay chống lên đầu gối, biểu tình thả lỏng.

 

Lâm Tập Tập như thế xong, cũng đóng cửa sổ nữa, đó dường như nhớ chuyện vui gì mà cong khoé môi : “Hồi mùa hè, từng đưa Tần Mộng chèo thuyền, suýt chút nữa cô lật thuyền, từ đó về đưa cô đến đây nữa, T.ử Hằng thật nông sâu, còn nhiệt tình với cô nữa chứ.”

 

Không là ảo giác của cô , cô cứ cảm thấy lúc Quý Du Hồng lời , vẻ mặt của chút hả hê khi khác gặp hoạ nhỉ?

 

Vừa nghĩ đến hai họ thể thường xuyên cùng kết bạn ngoài chơi, Lâm Tập Tập cảm khái : “Có một bạn cùng chơi với từ nhỏ đến lớn, thật .”

 

Lời của cô xong, biểu cảm mặt của Quý Du Hồng lập tức trởn nên mất tự nhiên, do dự gì đó thôi, cùng vẫn điều gì cả.

 

Tiểu nhị nhanh chóng đưa và bánh ngọt họ gọi lên, Quý Du Hồng rót cho cô, hiệu cô nhân lúc còn nóng uống một chén để ấm cơ thể.

 

Một chén nóng xuống bụng, cả của Lâm Tập Tập dần dần ấm lên, đầu óc cũng bắt đầu mơ màng, đại soái ca Quý kế bên cạnh, trêu chọc một xíu đúng là với ở riêng hiếm .

 

Ngay đó : “So với chèo thuyền, thích cưỡi ngựa hơn, lưng ngựa chạy băng băng ngắm phong cảnh, tư vị đặc sắc riêng.” Thật ngày đó con ngựa sốc nảy, cô ngắm phong cảnh, cơ hội tranh thủ đằng mới .

 

 

 

như thế, Quý Du Hồng lập tức nhớ cảm giác cô dán sát lên , đó là đầu tiên tiếp xúc mật như thế với một cô gái. Trong lòng bỗng dưng nảy một suy nghĩ khiến vui, bèn hỏi cô: “Cô thường cưỡi ngựa với ?”

 

Lâm Tập Tập thành thật lắc đầu: “Lần đó dẫn đầu tiên cưỡi ngựa đấy.”

 

Lúc Quý Du Hồng mới ý gật đầu: “Có thời gian dạy cô cưỡi ngựa.”

 

Lâm Tập Tập híp mắt : “Vậy là một lời định đấy nhé.”

 

Hai im lặng một lúc, Lâm Tập Tập thưởng thức chén một lát, đổi chủ đề khác, là vấn đề liên quan đến Lâm Kính Đình.

 

Do lập trường nhạy cảm của hai nhà, từ lúc họ quen cho đến nay luôn cố ý tránh nhắc đến đề tài , phảng phất như chỉ cần hai họ nhắc thì tầng quan hệ đối lập sẽ như tồn tại, nhưng thật cũng chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi.

 

Lần Lâm Tập Tập nhắc đến Lâm Kính Đình, chủ yếu vẫn là chuyện nhờ.

 

“Gần đây của cứ luôn bận bịu sớm về muộn, đang bôn ba vì chuyện của tiệm t.h.u.ố.c phiện.”

 

Quý Du Hồng nhíu mày cô, hỏi: “Cô cầu xin giúp ?”

 

Lâm Tập Tập lắc đầu: “Đóng cửa tiệm t.h.u.ố.c phiện là chuyện tất nhiên , t.h.u.ố.c phiện đầu độc Trung Quốc bao nhiêu năm như thế, sớm muộn cũng biến mất, của nghĩ thông điều , cho rằng chỉ cần kiếm tiền là .” Lâm Tập Tập bưng chén lên nhấp một ngụm, tiếp: “Người như khá là điên cuồng, cộng thêm danh hiệu con rể của đô đốc, càng xem ai mắt, chuyện càng ép thì sẽ càng , để thuyết phục dạng như , chỉ thể dùng trí thôi.”

 

Cô ngước đôi mắt linh động lên, nở nụ thuần khiết : “ nghĩ cách để khuyên , điều vẫn nhờ Quý công t.ử giúp một tay.”

 

Quý Du Hồng cách khiến Lâm Kính Đình đóng cửa tiệm t.h.u.ố.c phiện, cảm thấy là thích thú, vội vàng hỏi: “Cần giúp đỡ điều gì cô cứ , chỉ cần là điều thể , nhất định sẽ từ chối.”

 

Khoé mắt Lâm Tập Tập mang theo ý , : “Nghe Quý công t.ử quen với lão pháp sư ở chùa Thê Hà?”

 

Cái liên quan bức thiết với việc đóng cửa tiệm t.h.u.ố.c phiện ? Tuy rằng Quý Du Hồng cảm thấy kỳ quặc, nhưng vẫn thành thật đáp: “ thật là thường đến ông giảng pháp.”

 

Lâm Tập Tập hỏi: “Vậy cách nào mời sư phụ giảng pháp riêng cho trai ?”

 

“Giảng pháp đương nhiên vấn đề, nhưng mục đích của việc là gì?”

 

“Anh của là một tín đồ Phật giáo, mỗi năm sinh nhật của , đều sẽ đến chùa Thê Hà lễ Phật cầu bình an, nếu như đến lúc đó pháp sư thể chỉ điểm cho một chút, chắc chắn sẽ , ví dụ như lúc con là vì nghiệp chướng nặng nề, chỉ khi mấy việc hại lợi nữa, mới thể duyên với con cái gì đó…”

 

Quý Du Hồng xong lời cô , trợn mắt há mồm, mãi một lúc mới : “Người xuất gia lời dối gạt, e rằng lão pháp sư cách nào giúp cô mấy lời đó.”

 

“Cũng cần y như lời , chỉ cần dẫn dắt nghĩ theo hướng , chuyện , tự cách, vả đóng cửa tiệm t.h.u.ố.c phiện là tạo phúc cho dân, pháp sư hẳn cũng sẽ đồng ý giúp đỡ mà.”

 

mèo méo meo

Quý Du Hồng ngẫm nghĩ một hồi, hỏi cô: “Khi nào tới sinh nhật cô?”

 

“Mùng 10 tháng .”

 

“Ừm, , lát nữa gặp ngài pháp sư một chút.”

 

Lâm Tập Tập vẫn là dáng vẻ tủm tỉm , vui vẻ : “Vậy thì sẽ đợi tin vui.”

 

Quý Du Hồng nụ của cô d.a.o động ngay tức khắc, vì vội vàng cảnh cáo bản , sở dĩ cô như thế là vì cô đang chuẩn tính kế trai ruột của đó!

 

khi cảnh cáo xong, thể thừa nhận nụ của cô thật , là hấp dẫn

 

Hơn một tiếng , Tần Mộng và Triệu Chấn Hoài cũng đến quán , Quý Du Hồng gọi và bánh một nữa, trông thấy sắc mặt xanh xao của Triệu Chấn Hoài, bèn ân cần hỏi một câu: “T.ử Hằng , là cơ thể thoải mái ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dan-quoc-dai-tieu-thu-phao-hoi-nghich-tap/chuong-57.html.]

 

Triệu Chấn Hoài ghế, khoát tay ỉu xìu hiệu , Tần Mộng bên cạnh ha ha mãi, bảo: “Anh doạ đấy!”

 

 

 

 

Chương 58

 

 

Sau khi chơi hồ Huyền Vũ với Tần Mộng về nhà, Lâm Tập Tập một lòng chuyên tâm với tiệm vải, hàng ngày cô với Lâm Tiêu, đặt hàng của mấy xưởng vải, bàn chuyện ăn với các nhà phân phối, từ nhập hàng đến xuất hàng, mỗi công đoạn cô đều cần hiểu rõ, đụng tới chuyện hiểu thì hỏi Lâm Tiêu, Lâm Tiêu cũng đó.

 

Lâm Tập Tập phát hiện, cô và Lâm Tiêu chung đụng càng ngày càng hoà thuận, ngoài chuyện ăn ở tiệm vải, Lâm Tiêu còn dạy cô vài thủ đoạn nhỏ quanh co lắt léo với đối tác thương trường, mỗi mấy điều , Lâm Tập Tập đều âm thầm cảnh cáo chính trong bụng, tuyệt đối đừng đắc tội với Lâm Tiêu, nếu sẽ trăm loại thủ đoạn khiến cô sống dở c.h.ế.t dở đấy.

 

Lâm Tiêu chỉ dạy cô chuyện ăn như thường lệ, mà thi thoảng cũng tán gẫu với cô đôi lời, là, lúc mới đầu cả ngày chỉ bày bộ mặt lạnh thôi, ngay cả một ánh mắt cũng lười cô, mà bây giờ lúc rảnh rỗi, còn chủ động với cô vài chuyện liên quan đến kinh doanh nữa, đây tuyệt đối là một bước tiến bộ nhảy vọt của thời đại.

 

 

 

Ngày nọ khi xem xong sổ sách, Lâm Tiêu ghế thái sư uống , thần sắc thư thả tán dóc với cô: “ với cô về tình hình của cô bên .”

 

Lâm Tập Tập chầm chậm thổi nóng, cách một lớp nước lượn lờ vấn vít , : “Anh cho kinh doanh, đừng nhắc mấy chuyện mặt , nếu sẽ bắt về cấm túc.”

 

Lâm Tiêu hiếm khi nở nụ , bảo: “Vậy thì cô sai , cô học , là vui, còn kêu chỉ cô nhiều thêm chút nữa.”

 

Đây đích thực là phong cách của Lâm Kính Đình, thích nhất là khác khen cô, cho dù là khen cô phương diện nào, chỉ cần là lời khen ngợi cô, đều thích , đúng là một sở thích kỳ quặc.

 

Lâm Tập Tập nhấp một ngụm , : “Khó trách dạo gần đây chạy đến tiệm vải, cằn nhằn nữa.”

 

Miệng thì dạy dỗ cô an phận đợi ngày gả chồng, nhưng ngầm lén lút bảo Lâm Tiêu dạy cô nhiều bản lĩnh hơn một chút, tâm tư của lão già , đúng là khiến thể nắm bắt.

 

Lâm Tiêu khá là cảm khái : “ từng gặp ai thương yêu em gái hơn cả.”

 

Lâm Tập Tập cũng đồng tình điểm , cho dù là một vai ác, cho dù lúc nhiều lầm, nhưng thật lòng thật yêu thương em gái, ai thể bì .

 

Người trai như thế, cô thật tình mất .

 

“Chuyện cấm t.h.u.ố.c phiện, ?” Lâm Tập Tập hỏi Lâm Tiêu, đây là chủ đề hiện giờ lan truyền xôn xao khắp nơi ngoài, Lâm Tiêu thể .

 

Quả nhiên, Lâm Tiêu gật đầu : “Chuyện lớn như , đương nhiên .”

 

“Vậy suy nghĩ như thế nào?”

 

Lâm Tiêu đột nhiên , bảo: “Suy nghĩ của quan trọng ? Làm thuộc hạ, đều là ông chủ quyết định thế nào thì như thế , đây mới thực sự là quan hệ chủ tớ.”

 

Lâm Tập Tập vẫn hết hy vọng, truy hỏi: “Bỏ qua quan hệ chủ tớ, chắc hẳn quan niệm đúng sai của riêng chứ.”

 

Lâm Tiêu nghiêm túc cô, đột phiên hỏi ngược : “Sao cô để ý đến suy nghĩ của về việc .”

 

Có cần nhạy bén như , cô chỉ thử thăm dò một chút thôi mà, thể bắt lấy trọng điểm trong nháy mắt, cho nên, chuyện với quá thông minh thật mệt mỏi.

 

“Vì cảm thấy cách của về chuyện đều thấu đáo, nên thử suy nghĩ của .” Cô vội vàng nịnh hót.

 

Lâm Tiêu một cách giễu cợt bảo: “Lúc mất, cô còn nhỏ, lẽ ai qua, bà c.h.ế.t vì nuốt t.h.u.ố.c phiện đấy.”

 

Lâm Tập Tập trợn to đôi mắt, bụng thầm nghĩ mà còn chuyện , của Lâm Tiêu từng nhắc đến trong truyện, ngờ bà cũng là một chuyện xưa.

 

“Lúc đó bà đột nhiên nghiện t.h.u.ố.c phiện, cha nhốt bà để cai thuốc, ngày nào thấy bà la hét đau đớn xé ruột xé gan trong phòng, nhưng đành bất lực cách nào, kể từ lúc đó, căm hận thứ t.h.u.ố.c phiện đến c.h.ế.t , đó khi chúng cứ tưởng bà sắp cai nghiện thì bà đột ngột chạy , cũng chẳng tìm t.h.u.ố.c phiện từ , trực tiếp nuốt nên c.h.ế.t, lẽ bà cũng nhẫn nhịn nổi sự giày vò sống bằng c.h.ế.t nữa , cho nên chọn cách tự sát để giải thoát.”

 

Lúc Lâm Tiêu về chuyện xưa trong trí nhớ của , vẻ mặt nhẹ nhàng hời hợt, nhưng trong từng câu chữ toát lên sự thù hận, khiến cho cách nào xem nhẹ.

 

Lâm Tập Tập cảm thấy bản cần truy hỏi thêm lập trường và thái độ của nữa, câu chuyện đủ để rõ hết thảy.

 

Thở dài một , Lâm Tập Tập bảo: “Xin , gợi lên chuyện đau lòng của , … thật sự .”

 

Lâm Tiêu lắc đầu : “Đều nhiều năm như thế, dù đau lòng cách mấy cũng hao mòn hết.”

 

 

 

Lâm Tập Tập : “Bây giờ khắp nơi đều đang cấm t.h.u.ố.c phiện, chịu nhận thua, cứ như thế mãi chắc chắn sẽ chuyện, đóng vài cửa tiệm t.h.u.ố.c phiện tuy thu nhập sẽ ít , nhưng sự nghiệp của nhà họ Lâm lớn như thế, kiếm tiền ít chút cũng .”

 

Lâm Tiêu : “Tiểu thư, cô suy nghĩ quá đơn giản, đây là chuyện chỉ đóng vài cửa tiệm t.h.u.ố.c phiện, tiệm t.h.u.ố.c phiện chỉ là vấn đề bày lên mặt ngoài thôi, còn lưng tiệm t.h.u.ố.c phiện là những thế lực ngầm đọ sức với , đại thiếu gia mắc trong đó, thể dễ dàng thoát , hoặc cách khác, thật cũng chỉ là một quân cờ bất do kỷ mà thôi.”

 

Loading...