Lâm Tập Tập xoay nhà, Thuý Bình bước đến giúp cô cởi áo choàng, lòng thầm cảm thấy kỳ lạ, buổi sáng rõ ràng là trả áo choàng, kết quả trả cả một ngày trời, áo choàng vẫn mặc cô.
Thấy trong đại sảnh ai, Lâm Tập Tập hỏi Thuý Bình: “Anh trai về ? Chị dâu ?”
Thuý Bình trả lời: “Đại thiếu gia về từ sớm, giờ đang ở thư phòng, chiều nay thiếu phu nhân sai tới đêm nay sẽ ở nhà đẻ.”
“Biết .” Lâm Tập Tập gật gật đầu, nhanh chóng bước tới đầu cầu thang, định lên thư phòng ở lầu hai tìm Lâm Kính Đình.
Thuý Bình đuổi theo : “Tiểu thư, bữa tối chuẩn xong .”
“Tốt, em bảo hâm nóng , lát nữa bọn xuống ngay.” Lâm Tập Tập đầu mà dặn dò.
Lên tới lầu hai, phát hiện cửa thư phòng đóng, Lâm Tập Tập do dự nên , Lâm Kính Đình thể sẽ suy sụp tinh thần, dù thì tình nhân nhỏ của cũng mới bắt , tiệm vải lớn như thế, thể tìm quản lý thích hợp trong một sớm một chiều, sẽ nhiều chuyện phiền phức lắm.
Cuối cùng cô vẫn tiến lên gõ cửa, cô chỉ giúp tẩy trắng, còn giúp đỡ thu dọn cục diện rối rắm nữa.
Lâm Kính Đình ở bên trong cực kỳ ngắn gọn chữ “ ”, Lâm Tập Tập vội vàng mở cửa phòng, tươi : “Anh, đến giờ ăn cơm , đang gì ?”
Lâm Kính Đình trong thư phòng cũng suy sụp tinh thần như cô tưởng, mải mê sổ sách, đủ loại sổ sách chất đống bàn như một ngọn núi nhỏ.
Lâm Kính Đình thấy giọng cô, cau mày ngẩng đầu: “Em cả một ngày? Lệnh cấm túc vẫn bỏ .”
Lâm Tập Tập thè lưỡi: “Anh, hôm nay của Quý Du Hồng tìm gây phiền phức ?”
Lâm Kính Đình buông sổ sách trong tay , thả lỏng dựa lưng ghế: “Anh cũng thấy lạ, bọn họ tìm tới hỏi chuyện, lẽ là tra đến .”
“Vậy Phương Ni thì ? Anh hỏi thăm tin tức ?” Lâm Tập Tập tới chiếc ghế cạnh bàn xuống.
“Có hỏi, ngoài lẽ khó, nhưng thì cứ , chiều nay sổ sách của tiệm vải một hồi, thật bóp c.h.ế.t cô .” Lâm Kính Đình nghiến răng nghiến lợi câu .
Lâm Tập Tập tò mò, ghé bàn cúi đầu , chữ chi chít đau cả đầu: “Đống sổ sách đó vấn đề gì lớn ?”
Lâm Kính Đình hừ lạnh một tiếng, : “Vấn đề nghiêm trọng lắm, trong tay cô ba loại sổ sách, một loại của tiệm vải, một loại cô giữ, còn một loại để cho xem, đối xử tệ với cô nhiều năm đến , cũng cô tâm cơ, nhưng ngờ ngay cả mà cô cũng tính kế cẩn mật đến thế.”
Lâm Tập Tập sổ sách mặt bàn, : “Vậy cô sổ sách riêng? Thứ đồ thế hẳn nên giấu kỹ.”
Lâm Kính Đình nhạt: “Tâm phúc của cô tới bí mật cho .”
Lâm Tập Tập nhíu mày: “Loại hai mặt ngàn vạn thể giữ .”
“Đã đuổi từ lâu .”
“Anh, chúng xuống ăn cơm , cơm nước xong dạy em xem mấy thứ sổ sách nha.” Lâm Tập Tập mỉm lấy lòng .
Lâm Kính Đình quá tin tưởng: “Thứ buồn tẻ thế em nổi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dan-quoc-dai-tieu-thu-phao-hoi-nghich-tap/chuong-49.html.]
Lâm Tập Tập nghiêm túc : “Em lớn , nên học cách chia sẻ phiền muộn với mới đúng.”
Lâm Kính Đình bật , lắc đầu : “Em lời là thắp nhang đội ơn lắm , phúc của thể chia sẻ với em, còn phiền muộn thì miễn , nỡ.”
Lâm Tập Tập trợn trắng mắt: “Anh, em là lớn, xem em như đứa trẻ ba tuổi.”
“Dù em bảy tám chục tuổi chăng nữa thì ở trong mắt em vẫn là đứa trẻ, điều, giờ em cũng trưởng thành , nên mau chóng tìm một để gả ?”
Lâm Tập Tập buồn rầu, mà cũng thể lái sang kết hôn, cũng nể thật: “Anh, nếu đối phương thể đối xử với em giống như thì em gả .”
Lâm Kính Đình lập tức chọc : “Vậy em đừng mong gả , gầm trời chỉ mới thể đối với em như thôi.”
Lâm Tập Tập vội vàng nương theo cây cột mà bò lên, : “Thế càng , nuôi em cả đời , dù thì nhà cũng giàu mà.”
mèo méo meo
Lâm Kính Đình tức đến nỗi thèm ngó ngàng đến cô.
Hai xuống lầu ăn cơm chiều xong thư phòng, Lâm Tập Tập tấn công quá giỏi, Lâm Kính Đình vốn chống cự nổi, cuối cùng đành dạy cô xem như ý nguyện của cô.
Lâm Tập Tập lật sổ kế toán đau đầu lắm , đó còn dày đặc kiểu chữ, đều là dạng chữ, thật thời kỳ chữ Ả Rập , chỉ là trong nước thói quen dùng lúc ghi sổ.
Lâm Tập Tập nhẫn nại vài trang, đột nhiên cảm thấy váng đầu hoa mắt, thầm nghĩ nếu ngay cả sổ sách mà cũng xem thì liệu cô tiếp nhận tiệm vải ?
“Mệt thì nghỉ ngơi .” Lâm Kính Đình ở bên cạnh nhắc nhở cô.
Lâm Tập Tập dứt khoát gấp sổ , hỏi Lâm Kính Đình: “Ngày nào cũng xem những thứ ?”
Lâm Kính Đình nhạo: “Sao thể, nếu cả ngày đều mấy thứ thì còn kinh doanh kiểu gì nữa, mời nhiều về kế toán thế để gì?”
“Vậy giờ xem tỉ mỉ như ?”
Lâm Kính Đình chằm chằm đống sổ sách, lạnh : “Anh chỉ xem thử mấy năm nay Phương Ni những gì mà cho thôi.”
Chuyện cô giấu thì nhiều lắm.
Cuối cùng cô vẫn thử khuyên giải an ủi: “Cô bắt , giờ tiếp tục tra thì chỉ càng tức giận thêm thôi, cũng chẳng ích lợi gì, chẳng lẽ còn thể lôi cô báo thù riêng rửa hận ?”
Lâm Kính Đình thấy cô chớp chớp đôi mắt tinh ranh, khỏi buồn : “Anh phát hiện gần đây em nhiều chuyện cực kỳ đạo lý.”
Lâm Tập Tập khựng hề hề hai tiếng: “Em vẫn luôn thông minh mà, chẳng qua là gần đây thông suốt thôi.”
Lâm Kính Đình cũng chỉ thuận miệng , truy hỏi tới cùng, nhưng lời Lâm Tập Tập cũng lọt tai phần nào, chỉ thấy lên thu dọn đống sổ sách bừa bộn, : “Không xem nữa, để cho tiếp nhận tiệm vải xem .”
Lâm Tập Tập kinh ngạc, hét lớn: “Cái gì! Anh, tìm tiếp nhận tiệm vải ?!”
Lâm Kính Đình sự sửng sốt của cô doạ cho nhảy dựng, : “Tiệm vải vẫn hoạt động bình thường, thể ai quản, một sớm một chiều đúng là thể tìm thích hợp nên bảo Lâm Tiêu tới giám sát .”