Hơn ba giờ chiều vẫn chờ Quý Du Hồng xuất hiện, ngay cả Tần Mộng cũng thấy lạ: “Anh hiếu thuận, ngày thường dù bận công tác thì lâu lâu cũng sẽ về thăm và bà nội , dạo bà nội bệnh nên cứ cách hai ngày sẽ trở về một chuyến, mà hôm nay về.” Nói tới đây nàng nhún vai: “Chậc chậc, xem hai duyên .”
Lâm Tập Tập:…
Sao những lời kiểu gì cũng khác khó chịu thế nhỉ?
Lâm Tập Tập bước xuống giường La Hán, tiện tay vuốt nếp nhăn quần áo, : “Vậy về , xem xem tình hình bên thế nào .”
Tần Mộng lười nhác vươn vai xuống giường theo, chuẩn tiễn cô, thấy dáng vẻ tâm sự nặng nề, Tần Mộng cũng an ủi một chút, nhưng lời liên quan gì tới an ủi cả: “Dù nhà họ Lâm xảy chuyện cũng , nếu chúng là đồng hương, chắc chắn sẽ che chở cô, đến lúc đó tìm một toà viện nhỏ để ở, nuôi cô trong đó, lúc rảnh sẽ qua đó trò chuyện với cô, cũng khá .”
mèo méo meo
“Cô lo thu nạp hậu cung của , còn chuyện với , ai cần chứ.” Lâm Tập Tập xong còn liếc nàng một cái, dẫn đầu khỏi phòng.
Hai một một sân, Tần Mộng kéo tay áo cò kè mặc cả với cô: “Ngay mai đến đây đến đây đến đây đến đây .”
Lâm Tập Tập nghiêng đầu nàng, phát hiện cô gái bề ngoài nhu ngược nội tâm khôn khéo phúc hắc mà cao hơn cô nửa cái đầu, trong lòng cảm thấy cân đối, quyết đoán từ chối: “Không tới.”
Tần Mộng ôm lấy cô: “Đừng như mà, ở nơi chỉ với mỗi cô thôi, cô nhẫn tâm thế chứ.”
Lâm Tập Tập cố sức tránh khỏi nàng, lạnh giọng : “ với cô.”
“Vậy ngày mai đến nữa ?” Tần Mộng hỏi.
Lâm Tập Tập lắc đầu.
“Ngày thì ?” Tần Mộng từ bỏ ý định.
Lâm Tập Tập tiếp tục lắc đầu.
“Vậy hôm nào mới đến?” Tần Mộng bĩu môi, bày biểu cảm nếu cô dám tới thì ngay cho cô xem.
Lâm Tập Tập nhạt, dùng lời lúc nãy của nàng để chặn miệng nàng: “Cô ngoan ngoãn ở đây đợi, đợi ngày nào đó rảnh sẽ tới trò chuyện với cô.”
Tần Mộng: …
Hai đến cạnh cái cổng hình vòm ngoài sân thì thấy một về phía họ, Lâm Tập Tập kỹ, đúng là đàn ông khiến cô đợi cả một buổi chiều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dan-quoc-dai-tieu-thu-phao-hoi-nghich-tap/chuong-46.html.]
Quý Du Hồng quân trang chỉnh tề, dù bụi bặm vì vội vã đường thì cũng hề tỏ mệt mỏi chút nào, thấy Lâm Tập Tập bên cạnh Tần Mộng, chút bất ngờ, đó lịch sự mà chào hỏi hai vị tiểu thư.
Tần Mộng và Quý Du Hồng tương đối quen, giọng điệu chuyện cũng khá tuỳ tiện: “Còn tưởng hôm nay cũng về nữa chứ, chúng đợi cả buổi chiều đấy.”
Lúc Quý Du Hồng đến đây cũng là vì việc , về nhà thăm bà nội hầu Tần Mộng gửi lời nhắn với , bảo nhất định sang nhà họ Tần tìm nàng, bây giờ thấy Lâm Tập Tập ở đây, tâm trạng bỗng nhiên trở nên vi diệu, ngày đó ở vùng ngoại ô hai tiếp xúc quá mật, canh cánh trong lòng.
“Có chuyện gì ?” Quý Du Hồng hỏi Tần Mộng, nhưng khoé mắt tự chủ mà quét sang bên cạnh.
Tần Mộng : “Người đặc biệt tới trả áo choàng cho , đích cảm ơn , nhưng đại thần khó mời quá, để chúng chờ bao lâu.”
Lúc Quý Du Hồng mới chuyển tầm mắt sang khuôn mặt Lâm Tập Tập, chỉ thấy khoé miệng cô mang theo nụ nhạt, mi mắt cong cong , đối diện với ánh mắt trong veo của cô, tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, : “Không cần đặc biệt tới trả.”
Như thấy sự bối rối của , trong mắt Lâm Tập Tập hiện lên ý trêu chọc, nhẹ giọng : “Chuyện ngày đó vẫn chính thức lời cảm ơn với , thật sự cảm ơn .” Nói xong thì cúi đầu, hai tay đặt lên bụng, nghiêm chỉnh thực hiện động tác cúi chào.
Chỉ thấy giọng căng thẳng trả lời: “Không cần khách sáo.”
Lâm Tập Tập vốn đang cúi đầu, lúc thẳng dậy, tầm mắt cũng theo đó mà hướng lên, lập tức thấy lòng bàn tay quấn một dải băng lỏng lẻo, quan tâm hỏi: “Tay ?”
Cô hỏi, tầm mắt của ba đều đổ dồn bàn tay Quý Du Hồng, Quý Du Hồng trả lời: “Trầy da nhẹ thôi, đáng ngại.” Nói xong lập tức chuẩn đưa tay lưng.
Tần Mộng kéo cổ tay, nàng tình trạng băng bó, ghét bỏ : “Anh đây là gói bánh hấp ? Sao băng bó tuỳ tiện như .” Nàng vươn tay kéo nhẹ sợ dây băng, sợi dây bung .
Lâm Tập Tập, Tần Mộng: …
Tần Mộng cũng buông tay, kéo trong viện, chuyện: “Vào , chỉnh cho .”
Quý Du Hồng lôi hai bước, nhanh chóng rút tay : “Lát nữa về quân doanh sẽ băng bó .”
Lâm Tập Tập vốn định rời , nhưng khi Quý Du Hồng xuất hiện thì vội nữa, xoay theo họ viện.
Tần Mộng để ý tới lời Quý Du Hồng , bá đạo ấn xuống ghế trúc, đặt bàn tay lên mặt bàn, đó bắt đầu tháo băng vải.
Lâm Tập Tập cũng đến gần xem, chờ đến khi dây băng tháo , thấy nơi nối tiếp giữa lòng bàn tay và cổ tay m.á.u me be bét, ở giữa còn xen lẫn vô vết đen dơ bẩn, tuy diện tích lớn nhưng trông cảnh m.á.u thịt mơ hồ vẫn kích thích thị giác.
Lâm Tập Tập thoáng qua thấy da đầu tê dại, Tần Mộng trực tiếp thét chói tai: “Trời ạ, gọi đại phu tới xử lý, thành cái dạng chẳng lẽ thấy đau ?”
Quý Du Hồng kiên cường trả lời: “Vết thương nhỏ thôi.”