Lâm Kính Đình lạnh mặt ả, như đang đ.á.n.h giá xem lời ả là thật giả, đó hừ lạnh một tiếng xoay .
Nhìn đàn ông tuyệt tình lên xe rời , Phương Ni trong giá lạnh run lên bần bật, ả rõ tất cả việc phát sinh thế nào, chỉ từ khi Lâm Vãn đến Giang Ninh, ả mấy ngày cả.
Mặt trời sắp khuất núi, còn ánh mặt trời ấm áp, nhiệt độ khí nhanh chóng giảm xuống, hôm nay Lâm Tập Tập cửa chỉ mặc một bộ âu phục nhỏ, lúc ny ngăn nổi khí lạnh xâm nhập, cô bất giác rụt vai, để tay lên miệng hà chà xát.
Bây giờ cô đang ở một vùng hoang vu ngoại thành Giang Ninh, nơi ngoại trừ một căn nhà đổ nát phía thì trong phạm vi mười dặm một bóng , gió lạnh thổi qua, rừng cây cách đó xa phát âm thanh sàn sạt kỳ lạ, cô càng run hơn.
Lâm Tập Tập nhịn mà dậm chân, thầm nghĩ vì dạy dỗ Phương Ni mà tự đẩy cảnh thế , mệt ? Vừa đưa cô tới đây chỉ cần chờ một lúc là sẽ tới đón cô về, nhưng cô đợi gần nửa giờ mà đến đón cô vẫn chậm chạp tới.
mèo méo meo
Gió dần lớn lên, Lâm Tập Tập còn cách nào khác, chỉ đành đến căn nhà đổ nát gần đó, tìm một bức tường chắn gió xổm xuống, cố gắng ngăn đừng suy nghĩ bậy bạ.
Móc đồng hồ quả quýt giờ, 5 giờ chiều , bấy giờ cô mới lờ mờ thấy tiếng vó ngựa dồn dập truyền từ nơi xa đến, cô vội vàng lên đến bãi đất trống, liếc mắt một cái thấy từ nơi xa cưỡi tuấn mã chạy như bay về phía cô.
Đây hẳn là đến đón cô, Lâm Tập Tập phấn khích nhảy lên tại chỗ, vẫy vẫy tay với nọ, đó vui vẻ nọ từ từ đến gần cô.
Đập mắt cô là một bộ quân trang màu xanh lục bắt mắt và áo choàng dài phấp phới trong gió lạnh, đến khi chậm rãi tới gần, cuối cùng Lâm Tập Tập cũng rõ ngũ quan của , gương mặt trai sắc cạnh, đúng là đàn ông mà cô khen buổi sáng.
Cô chút hưng phấn la lớn: “Quý Du Hồng…”
Khi con tuấn mã cao lớn chạy đến mặt cô thì mới gian nan dừng , vó khí thế đá vài lên trung mới vững vàng mặt đất.
Quý Du Hồng cầm dây cương trong tay, từ cao xuống cô, thời khắc , cơ thể Lâm Tập Tập như một dòng điện chạy qua, cả tê dại.
“Xin , để cô đợi lâu .” Quý Du Hồng xong liền xoay xuống ngựa.
Lâm Tập Tập vội vàng lắc đầu: “Không , mới chờ một lát thôi.”
Quý Du Hồng ngước mắt khung cảnh hoang vắng xung quanh, thấp giọng hỏi cô: “Ở một sợ ?”
Lâm Tập Tập lắc đầu, thấy cong môi tỏ vẻ tin, lúc mới thành thật trả lời: “Có sốt ruột, sợ ai tới đón .”
Quý Du Hồng : “Tối qua đồng ý giúp cô, nhất định sẽ .”
“ tưởng sẽ cho tới đón , ngờ tự tới, liệu mất thời gian của ?”
“Không mất thời gian, bây giờ chúng về luôn ?” Quý Du Hồng hỏi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dan-quoc-dai-tieu-thu-phao-hoi-nghich-tap/chuong-37.html.]
Lâm Tập Tập đồng hồ, ngẫm nghĩ : “Anh việc gấp cần về ? Nếu thì ở đây với một lúc chứ? Đợi qua giờ cơm chiều về.” Cô tính toán như là Lâm Kính Đình sốt ruột thêm một lúc, hiệu quả sẽ rõ ràng hơn.
Quý Du Hồng gật đầu đồng ý, đó tìm một nơi cột ngựa , thấy Lâm Tập Tập run lên bần bật bèn cởi áo choàng xuống đưa cho cô: “Khoác thêm , đừng để lạnh.”
Lâm Tập Tập do dự nhận lấy: “Còn thì ?”
“ sợ lạnh.” Anh đáp.
“Cảm ơn.” Lâm Tập Tập cảm ơn khoác áo choàng lên , áo choàng dày mang theo thở của Quý Du Hồng lập tức bao phủ lấy cô, lạnh nhanh chóng ngăn bên ngoài, Lâm Tập Tập cúi đầu hít một , ngửi thấy mùi hương dễ chịu của đàn ông.
Lâm Tập Tập chỉ chân tường chỗ cô xổm : “Chúng qua bên , bên đó chắn gió.”
Quý Du Hồng thoáng qua nơi đó dẫn đầu bước qua.
Hai dựa tường, cách một cánh tay, lúc ngước mắt lên đúng lúc thấy ánh tà dương còn sót phía chân trời, những đám mây chung quanh đều ánh chiều tà nhuộm màu đỏ nhạt.
Lâm Tập Tập dùng tay tạo thành ống nhòm, ngước lên trời : “Đẹp quá, giống như tranh vẽ .”
Quý Du Hồng nhạt cô.
Nhận thấy ánh mắt dịu dàng mơ hồ mang theo ánh lửa của , Lâm Tập Tập như ai đó đ.ấ.m mạnh tim, thậm chí còn tiếng tim thình thịch đập loạn của , cô hổ hạ tay xuống, tìm chủ đề : “Cảm ơn chịu giúp .”
Tối qua khi quyết định gặp Phương Ni, cô tìm Quý Du Hồng, bảo xếp phối hợp với kế hoạch của cô chiều nay.
Sau khi cô cãi với Phương Ni thì tìm cơ hội đón cô , giấu cô ở một nơi hẻo lánh, cố tình tạo một vụ mất tích giả.
Không ngờ khi nọ đưa cô đến nơi thì vội vàng rời , càng ngờ Quý Du Hồng sẽ tự đến đón cô trở về.
Quý Du Hồng : “Cô tự dày vò đến đáng thương thế chỉ vì để khi dễ Phương Ni ?”
Lâm Tập Tập thở dài: “Đấu đá trong nhà mà, hết thảy đều là đau thương, nhất định thể Phương Ni ở Lâm gia, việc kinh doanh tay cô nữa, cũng sẽ nghĩ cách lấy về.” Nói tới đây, cô bỗng nhiên đầu Quý Du Hồng, trong mắt loé lên tia hứng thú, hỏi : “Anh báo cáo ở đây ?”
Quý Du Hồng vẻ mặt tinh quái của cô, cảm thấy buồn , thuận miệng trả lời: “Báo cáo về phương diện nào?”
Lâm Tập Tập : “Cấu kết với Nhật Bản.”
Nghe thấy ba chữ mẫn cảm, Quý Du Hồng lập tức nheo mắt .