Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 523: Đừng hỏi, cứ biết là ta lợi hại!
Cập nhật lúc: 2025-11-14 01:03:33
Lượt xem: 59
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Nhâm Đình biến mất, Tần Lưu Tây một lời vô nghĩa nào, lập tức mượn âm lộ về đạo quán.
Huyền Thanh Tử và Diêu Phỉ Phỉ theo nàng, vẫn còn mơ màng hồ đồ khi trở Thanh Bình Quan, chút hồn. Chuyện ... cứ thế mà kết thúc ?
Tần Lưu Tây ngáp dài, định bụng về đạo quán của thì Huyền Thanh Tử gọi . Nàng đầu, thấy đối phương vẻ ngập ngừng thôi, bèn chặn họng: "Đừng hỏi. Cứ là lợi hại hơn các ngươi, về tắm rửa ngủ ."
Huyền Thanh Tử: "..."
Hắn bóng lưng Tần Lưu Tây biến mất, nở một nụ khổ.
"Sư ." Diêu Phỉ Phỉ tiến lên kéo tay áo .
Huyền Thanh Tử đầu , : "Mệt , về nghỉ ngơi . Sáng mai chúng cũng tham dự khoá lễ sáng của Thanh Bình Quan một chút."
Diêu Phỉ Phỉ "Vâng" một tiếng, ngập ngừng hỏi: "Sư , nhân quả ... coi như chấm dứt ?"
"Ừm."
Mọi chuyện kết thúc mà tốn một binh một . Không cảnh "lưỡng bại câu thương" như họ dự đoán, thậm chí còn kịp thi triển pháp thuật.
việc hóa giải liên quan gì đến bọn họ, tất cả đều là công lao của Tần Lưu Tây. Huyền Thanh Tử rõ cảm giác trong lòng là gì, chỉ thiên phú mà hằng tự hào bấy lâu nay vùi dập xuống tận bụi đất. Hắn thậm chí còn một chút lĩnh ngộ mới: đây chính là ý nghĩa của việc du ngoạn rèn luyện—núi cao còn núi cao hơn, giỏi ắt giỏi hơn.
Diêu Phỉ Phỉ vẫn đang nghĩ về cảnh tượng trong ảo ảnh. Nàng xoa xoa tay, đáy lòng dâng lên một cơn ớn lạnh: "Sư , về phòng đây."
Huyền Thanh Tử chú ý đến sắc mặt của nàng, gật đầu cũng về đạo quán của .
Ngày hôm , Tần Lưu Tây dùng bữa sáng xong liền trở thành. Nàng còn châm cứu cho Nhạc Định. Về phần cặp sư , nàng đoán họ cũng sẽ ở lâu.
Quả nhiên, mấy ngày , nàng nhận tin Huyền Thanh Tử và sư lên đường về kinh.
Tần Lưu Tây cũng để tâm. Nàng dự cảm sẽ còn gặp . Chuyện quan trọng mắt vẫn là đôi chân của Nhạc Định.
Tính cả và , thời gian trị liệu đến hai tháng, cuối cùng cũng dậy . Dù vẫn cần dìu, nhưng thể vài bước. Tần Lưu Tây hài lòng.
"Người luyện võ, nền tảng quả nhiên tệ. Ngươi thể dùng một đôi nạng, tự chống thong thả. Dù cũng hai năm . Đợi khi quen , thể chậm rãi tập một , từ từ sẽ hồi phục." Tần Lưu Tây .
Nhạc Định chắp tay bái tạ nàng: "Mấy ngày nay, phiền cô ."
"Không cần cảm ơn, y giả như cha thôi." Tần Lưu Tây đưa một đơn t.h.u.ố.c mới qua: "Đây là đơn t.h.u.ố.c mới, chủ yếu để củng cố gốc rễ, bồi bổ nguyên khí. Đợi khi nào ngươi như thường thì thể ngưng."
Nhạc Định cảm ơn, suy nghĩ một chút hỏi: "Cô chuẩn Thịnh Kinh ?"
Dạo Hùng Nhị thường xuyên qua tiểu viện của nhờ chỉ điểm võ đạo, cũng nhắc đến chuyện về Thịnh Kinh, nên mới đoán .
Tần Lưu Tây ngạc nhiên vì nhạy bén, gật đầu: "Sao thế, ngươi cũng ?"
Nhạc Định : "Ta cũng lắm, nhưng chân còn tiện, vướng chân cô. Hơn nữa, nhân dịp hồi phục , đến 'đạo thất' ở Phi Thường Đạo nhiều hơn một chút, cũng cho việc tập ."
"Ngươi nghĩ là đúng. Mọi việc đều tuần tự từng bước, giống như ăn cơm ăn từng miếng, thể nóng vội. Đối với ngươi bây giờ, hồi phục đôi chân là quan trọng nhất, đừng vội theo đến Thịnh Kinh lăn lộn." Tần Lưu Tây dừng một chút, : "Với , với phận của ngươi, lỡ như ' nào đó' ngươi ở kinh thành 'tĩnh dưỡng' vài ngày, e là sẽ thành 'tĩnh dưỡng' lâu dài đấy."
Nhạc Định kinh ngạc nàng.
Ý tứ trong lời nàng là, phận của thể sẽ khiến Thánh Thượng kiêng dè. Ngài sẽ dùng cớ 'tĩnh dưỡng' để giữ kinh thành 'con tin', dù tổ phụ thể khoẻ mạnh, chân cũng .
Võ tướng nắm giữ binh quyền chính là như . Dù trung thành tận tâm, nhưng thời gian lâu, quyền lực lớn, ít nhiều đều sẽ khiến Thánh Thượng nghi kỵ. Hắn từ nhỏ tổ phụ mang theo dạy dỗ, tự nhiên hiểu rõ tranh đấu quyền thế chốn triều đình. Lại ngờ, Tần Lưu Tây, một nữ đạo sĩ lớn lên trong đạo quan, cũng hiểu rõ đạo lý .
Nàng thật thông tuệ và thấu đáo. Ánh mắt Nhạc Định loé lên một tia tán thưởng: "Thiếu quan chủ còn thông minh hơn tưởng."
"Ngươi cứ yên tâm ở Li Thành tĩnh dưỡng , nhân tiện điều dưỡng cho cả những vấn đề khác." Tần Lưu Tây dậy: "Nếu thật sự việc gấp, đợi khi hẵng rời ."
"Được." Nhạc Định đáp, đưa cho nàng một tấm ngọc bài tượng trưng phận: "Chuyện giao châu vẫn xong, 'phi cáp truyền thư' (gửi bồ câu) báo cho Mâu quân sư ở kinh thành chờ đợi. Cô đến đó thể tìm ông thương lượng."
Tần Lưu Tây từ chối.
Sắp Thịnh Kinh, Tần Lưu Tây cũng sắp xếp một vài việc. Nàng vẽ mấy lá bùa trấn giữ cửa hàng. Nếu khách đến trừ tà bắt quỷ thì cứ lên đạo quan; nếu tìm thầy chữa bệnh thì đến y quán. Cửa hàng coi như tạm thời đóng cửa nghỉ phép. Về phía Tần gia, nàng cũng báo cho Vương thị một tiếng.
Vương thị nàng lên kinh thành thì kinh ngạc: "Sao đột nhiên lên kinh?"
"Có một thứ con bắt buộc tự lấy, nên một chuyến. Chuyện lớn nhỏ trong nhà ngài, con cũng yên tâm. Mặt khác, chuyện tế tổ tiết Thanh Minh, ngài cứ dặn Lý thúc sắp xếp. Năm nay cứ để Tần Minh Kỳ và Tiểu Ngũ (Tần Lãng) tế bái là ." Tần Lưu Tây .
Mộ tổ của Tần gia thực cách Thanh Bình Quan xa, ở ngọn núi phía một thôn cũng họ Tần.
Thôn họ Tần và Tần gia vốn cùng một nhà. Chuyện là do cụ cố của Tần Lưu Tây (cha của Tần Nguyên Sơn) dắt Tần Nguyên Sơn đến thôn họ Tần lập nghiệp. Sau khi Tần Nguyên Sơn đỗ tú tài, thôn họ Tần liền tự nhận là một nhà (dù cũng họ Tần). Đến khi Tần Nguyên Sơn trúng cử, ông còn đặt mộ phần của cha ở ngọn núi thôn.
Khi Tần Nguyên Sơn phất lên, ông lấy mộ phần của cha trung tâm, khoanh một mảnh đất phong thuỷ mộ tổ Tần gia, mua một ít ruộng tế giao cho thôn họ Tần canh tác, coi như trả công trông nom.
Mấy năm nay, mộ tổ Tần gia (thực chất là mộ hợp táng của cha Tần Nguyên Sơn) đều do lão Nhị và lão Tam nhà họ Tần về tế bái qua loa .
Năm ngoái Tần gia gặp biến cố, thoáng cái sắp đến Thanh Minh. Chuyện tế tổ năm nay, cũng chỉ thể trông cậy hai đàn ông duy nhất còn trong phủ ở Li Thành (Tần Minh Kỳ và Tần Lãng).
Vương thị đến chuyện tế tổ, sắc mặt chùng xuống, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường, : "Con cứ yên tâm. Ngược là con, đến Thịnh Kinh cẩn thận. Bên đó quyền quý nhiều, âm mưu quỷ kế cũng ít."
Tần Lưu Tây thầm nghĩ, thực lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế đều là vô nghĩa.
nàng vẫn giả bộ ngoan ngoãn đồng ý, đỡ giải thích nhiều.
Sắp xếp xong xuôi thứ, để Kỳ Hoàng âm thầm trông coi trong nhà (Vong Xuyên cảm lạnh nặng, thể yếu ớt nên nàng mang theo, để ở nhà tĩnh dưỡng), Tần Lưu Tây dặn dò Xích Nguyên lão đạo một tiếng, cùng Phong Tu, Đằng Chiêu, Hùng Nhị và Cảnh Tiểu Tứ lên đường hướng về Thịnh Kinh.
Chương 524 - Đằng Chiêu: Sư phụ cái gì cũng giỏi!
Tháng Ba, nhân dịp hội thi mùa xuân, bộ Thịnh Kinh đều náo nhiệt phi thường. Ngay cả các thành trấn nhỏ xung quanh Thịnh Kinh cũng tấp nập qua , ai nấy đều cao hứng phấn chấn, nội thành Thịnh Kinh để xem tân khoa tiến sĩ dạo phố.
Chuyện trọng đại , Hùng Nhị và Cảnh Tiểu Tứ chẳng thèm để ý. Cái cảnh tượng ba năm một , họ đến nhàm , chẳng gì mới lạ. Nó tuyệt đối thể so với cảnh tượng "đàn quỷ loạn vũ" (bầy quỷ nhảy múa) mà họ chứng kiến, kinh ngạc, chấn động, ...
Khủng bố!
Hai đồng bệnh tương lân dìu dắt lẫn , run rẩy mấy phía . Giờ thì họ hiểu, tại lúc Phong Tu rằng cảnh tượng ma đói chỉ là "món khai vị".
So với việc "âm lộ", thấy đủ loại quỷ với các kiểu c.h.ế.t khác , con ma đói thật sự còn tính là món rau, cũng chỉ là một món điểm tâm lót .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-523-dung-hoi-cu-biet-la-ta-loi-hai.html.]
Nghĩ đến cảnh họ đột ngột xuất hiện từ âm lộ, đụng mặt ngay một gánh phân đêm ( hương lang), doạ sợ đến mức tưởng gặp quỷ, la oai oái vứt cả thùng phân mà chạy.
Hùng Nhị ngửi thấy mùi phân hôi thối thoang thoảng , "Oẹ" một tiếng.
Nói thật, tạt trúng một chút phân cũng oan, ai bảo vị thiếu quan chủ nào đó "lật xe" định vị ?
(Tần Lưu Tây: Lật xe là thể nào! Chỉ là tính toán thời gian sai lệch một chút xíu thôi. Ai ngờ đụng trúng lúc đổ phân?)
Nhìn gánh phân đêm doạ sợ đến mức đó, khi về nhà đổi nghề luôn cũng nên.
Mấy một khách điếm, đập cửa rầm rầm, khiến tiểu nhị giật tỉnh giấc, cảnh giác đ.á.n.h giá bọn họ. Tiểu nhị sắc trời, trời còn sáng mà, giờ tìm chỗ trọ?
"Vừa mới lôi bọn họ từ hẻm hoa (lầu xanh) về, té hố phân nên dám về nhà đấy mà." Tần Lưu Tây chỉ Hùng Nhị và Cảnh Tiểu Tứ.
Phong Tu ném thẳng một tờ ngân phiếu qua: "Không cần thối . Sắp xếp cho một tiểu viện , chuẩn nước ấm tắm rửa, mua chút đồ ăn sáng tới. Tiền thưởng là một lạng bạc."
Tiểu nhị thấy tờ ngân phiếu mệnh giá năm mươi lượng, cũng mặc kệ chuyện trời sáng , lập tức xách đèn dẫn họ đến tiểu viện, đó vội vàng lo nước ấm và đồ ăn.
Đợi đến khi ăn xong bữa sáng, sắc trời sáng rõ.
"Thiếu quan chủ, từ Kim Thành đến Thịnh Kinh cũng chỉ mất một ngày xe ngựa. Ngài xem cái thuật đoạt thọ Tiểu Tứ nên phép trừ bỏ luôn ?" Hùng Nhị mặt khổ như mướp đắng, hỏi với vẻ đầy nịnh nọt.
Có lá bùa bảo mệnh của Tần Lưu Tây, Cảnh Tiểu Tứ đúng là nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cái vận rủi của nó thì thật sự dám khen. Cứ như lúc nãy khỏi âm lộ, doạ vứt cả cái bô, trong năm , Cảnh Tiểu Tứ là đứa xui xẻo nhất, gần như hứng trọn. Đã vận rủi còn lây sang cả , cũng văng trúng.
Trong khi đó, ba Tần Lưu Tây, Phong Tu và Đằng Chiêu sạch sẽ tinh tươm.
Huhu, so sánh thì đau thương, bọn họ t.h.ả.m quá!
Tần Lưu Tây : "Dừng chân ở đây vốn là để giải quyết chuyện của mà."
Hùng Nhị mới thật sự thở phào. Hắn cũng tin bọn họ về kinh âm thầm thế mà mụ đàn bà ở Trường An Hầu phủ còn thể thần thông quảng đại hành tung của Tiểu Tứ. Đợi Tiểu Tứ giải quyết xong, cũng đến lượt mụ .
Tần Lưu Tây việc dứt khoát. Nàng đốt một lá bùa an thần cho bọn họ uống để định thần ngủ bù, đó bảo Phong Tu kinh .
Phong Tu : "Mất bao nhiêu thời gian mà, giải quyết xong chuyện của thằng nhóc đó chúng cùng ."
"Chuyện đấu giá hội cần sắp xếp ? Còn cả giao châu nữa, canh chừng kỹ cho ." Tần Lưu Tây .
Thư Sách
Phong Tu xì một tiếng: "Cũng chỉ ngươi mới lo lo . Bọn họ cho, chúng cướp thẳng. Muốn lấy giao châu mà thần quỷ , cũng chỉ là một cái thủ thuật che mắt (ảo thuật) là xong."
Tần Lưu Tây liếc : "Quân tử yêu tiền, lấy của đúng đạo (Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo). Thiên sư tu đạo, để hành sự điểm dừng, tùy tâm sở dục."
Không đến vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ chuyện tự tổn hại âm đức như .
Phong Tu ngượng ngùng: "Vậy... lấy giúp ngươi?"
"Cáo già nhà ngươi, tu luyện ngàn năm mới . Ngươi càng nên quý trọng cái tạo hoá dễ gì , đừng tự tìm đường c.h.ế.t. Nếu , lỡ mất , cũng cứu nổi ngươi ."
Phong Tu sững sờ, c.ắ.n răng: "Ngươi khen thì cứ khen, cần gì công kích cá nhân, gì 'già' với 'lẳng lơ'?"
Tần Lưu Tây tức đến trợn trắng mắt: "Đi !"
Đằng Chiêu định đuổi theo thì Phong Tu túm , ghé tai hỏi nhỏ: "Này, sư phụ ngươi đang đến kỳ (Thiên Quỳ), tự nhiên nghiêm túc ?"
"Vô sỉ!" Vành tai Đằng Chiêu đỏ ửng, gạt tay , đuổi theo Tần Lưu Tây.
Phong Tu sờ mũi, gian: " là 'thanh niên nghiêm túc', ngây ngô thật. Hắc hắc, chờ với."
Hai một hồ (cáo) khỏi khách điếm, dạo một vòng, nhanh chóng mua về một vật liệu cần dùng, chuẩn giải quyết chuyện đoạt thọ.
Như đó, nếu sinh thần bát tự của đứa em hờ của Cảnh Tiểu Tứ, chuyện sẽ dễ giải quyết. khổ nỗi, bát tự đó là giả.
Tần Lưu Tây vội. Đợi Cảnh Tiểu Tứ tỉnh dậy, nàng hỏi tuổi, tên của nọ, kết hợp với tháng sinh, tính toán dùng thuật "lên đồng chữ" (phù cơ) để bói giờ sinh bát tự thật.
"Cái cũng bói ?" Hùng Nhị mặt đầy kính sợ.
Tần Lưu Tây : "Huyền môn 'Ngũ Thuật'. Thuật 'Bói' (Bặc) nhiều phương pháp. Thuật lên đồng chữ cũng ít dùng, nhưng vấn đề gì. Bà kế của ngươi dù giấu giờ sinh thật, nhưng đoán ngày sinh cũng chỉ chênh lệch hai ba ngày, cứ từ từ suy đoán là ."
Cảnh Tiểu Tứ chắp tay: "Làm phiền ngài."
Tần Lưu Tây gật đầu, cũng bày mâm cát, mà dùng chu sa vẽ thẳng lên giấy một biểu đồ Tứ Trụ Bát Tự, đốt một nén hương thỉnh thần, một đôi nến, dâng lên một phần đồ cúng. Làm xong, nàng mới hai tay kết ấn kẹp một cành liễu, miệng niệm pháp chú thỉnh thần.
Khói hương lượn lờ bay thẳng lên.
Hùng Nhị nín thở, tư thế của Tần Lưu Tây, ghé tai Cảnh Tiểu Tứ thì thầm: "Ngươi ... nàng ?"
Đằng Chiêu tai thính, lườm một cái.
Sư phụ nhà cái gì cũng !
Hùng Nhị chút hổ, ngây ngô gãi đầu.
Cảnh Tiểu Tứ mím môi, đột nhiên, khoé mắt giật giật.
Cây bút... động đậy!
Hùng Nhị vội che miệng, chặn tiếng kinh hô sắp bật , mắt chớp chằm chằm tay và cây bút của Tần Lưu Tây.
Phong Tu trợn trắng mắt: Nhìn cái bộ dạng trải sự đời kìa.
Mắt Tần Lưu Tây nhắm , hai tay kết ấn vững như bàn thạch kẹp cành liễu. Cánh tay nàng hề động đậy, nhưng cây bút trong tay như một bàn tay vô hình dẫn dắt, di chuyển giấy.
Đằng Chiêu thấy bút dừng ở , liền dùng giấy bút ghi chỗ đó. Mãi cho đến khi cây bút còn nhúc nhích nữa.
Tần Lưu Tây cảm giác việc xong, đổi sang niệm quyết tiễn thần. Cành liễu lỏng , nàng mới mở mắt.
Đằng Chiêu đưa canh giờ bát tự ghi chép xong qua. Tần Lưu Tây nhận lấy, xé một hình nhân giấy nhỏ, bát tự lên lưng nó, bấm tay niệm chú, đ.á.n.h ấn đó.