Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài - 202

Cập nhật lúc: 2024-12-26 09:09:05
Lượt xem: 100

An An khẽ đưa tay lau nước mắt cho mẹ, rồi nhỏ nhẹ nói:

“Mẹ đừng khóc nữa nhé. Anh ấy sẽ buồn đấy! Anh ấy từng nói với ba mình rằng anh ấy muốn có một người mẹ, nên ba anh ấy mới đánh anh ấy…”

Lương Ái Mẫn lặng người khi nghe An An kể. Trong lòng cô dâng lên một nỗi đau khó tả. Một đứa trẻ ngây thơ như vậy, chỉ vì một câu nói mà phải ra đi mãi mãi.

“Mẹ ơi,” An An áp mặt vào lòng mẹ, giọng trong trẻo, “anh ấy nói con là đứa con ngoan nhất của mẹ. Con cũng thấy mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời.”

Vu Âm nhẹ nhàng lên tiếng, như muốn an ủi:

“Cậu bé đó không có ý hại An An đâu. Thực ra, cậu ấy rất biết ơn chị vì đã từng chăm sóc và yêu thương cậu ấy. Khi biết An An là con gái chị, cậu ấy cảm thấy có trách nhiệm bảo vệ An An hơn. Vì chị và chồng thường bận rộn, cậu ấy muốn thay chị chăm sóc con bé. Ở làng, trẻ con hay bắt nạt nhau, cậu ấy không muốn An An phải chịu bất kỳ tổn thương nào.”

Lương Ái Mẫn gật đầu, giọng chậm rãi:

“Đại sư, cha của cậu bé đã bị kết án và vẫn đang ở trong tù. Nhưng Tuấn Tuấn đã qua đời nhiều năm rồi, tại sao cậu ấy vẫn còn ở lại trên thế gian? Người mất rồi chẳng phải sẽ đi đến một nơi khác sao?”

Vu Âm giải thích:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dai-su-xuyen-khong-bat-quy-doan-menh-cua-do-tong-tai/202.html.]

“Vì cậu ấy còn một ước nguyện chưa thực hiện được. Khi còn sống, cậu ấy luôn mong muốn có một người mẹ thực sự. Chính ước nguyện này đã giữ linh hồn cậu ấy lại.”

Lương Ái Mẫn run rẩy, ánh mắt ngập tràn cảm xúc. Cuối cùng, lòng trắc ẩn trong cô chiến thắng nỗi sợ hãi. Cô hít sâu, khẽ nói:

“Thưa đại sư, tôi có thể làm mẹ của Tuấn Tuấn được không? Tôi phải làm gì để giúp cậu bé hoàn thành tâm nguyện?”

An An tròn xoe mắt nhìn mẹ. Một lát sau, cô bé nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ, giọng hào hứng:

“Mẹ, con muốn mẹ làm mẹ của anh ấy! Vì anh ấy thích mẹ lắm! Sinh nhật mẹ lần trước, anh ấy hái hoa trên núi tặng mẹ, nhưng không cho con nói, nên con đã nói dối mẹ là con hái. Mẹ ơi, con xin lỗi vì đã nói dối.”

An An dừng lại một chút, rồi kể tiếp:

“Anh ấy bảo mẹ thích hoa. Trước đây, mẹ thường hái hoa trên núi về cắm vào bình, anh ấy nhớ mãi điều đó.”

Lương Ái Mẫn khẽ giật mình. Những lời nói của con gái khiến cô chợt nhận ra thời gian đã trôi qua nhanh như thế nào.

Ngày trước, khi cuộc sống chưa quá bộn bề, cô từng có nhiều sở thích. Cô thích cắm hoa, thích ngắm nhìn cây cỏ xung quanh. Nhưng những năm tháng lo toan cho gia đình, cô đã quên đi tất cả những điều ấy. Không ngờ, một cậu bé nhỏ tuổi lại nhớ rõ từng điều nhỏ nhặt như vậy.

 

Loading...