Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài - 184

Cập nhật lúc: 2024-12-25 16:38:11
Lượt xem: 60

Vu Âm nói thêm: "Trần Phương Ngộ, bây giờ cậu và mẹ cậu hãy tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện thật lòng. Cậu sẽ thấy, thế giới này không chỉ có đau khổ mà còn đầy yêu thương và ấm áp."

Dưới ánh sáng mờ nhạt của những chiếc đèn đường, Trần Phương Ngộ đứng đối diện mẹ mình. Gương mặt bà rạng ngời niềm vui và xúc động, nhưng bỗng chững lại khi nghe thấy giọng nói lạ phát ra từ điện thoại của con trai.

Mẹ Trần nhíu mày hỏi: "Con đang gọi điện cho ai vậy?"

Trần Phương Ngộ lắc đầu, giải thích: "Không phải, con đang nói chuyện với một streamer trên mạng. Cô ấy giúp con tìm thấy mẹ. Cô ấy bảo chúng ta nên tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện."

Ánh mắt của mẹ Trần thoáng hiện sự bối rối. Bà chưa quen với việc phát trực tiếp và không nghĩ rằng con trai mình lại nói chuyện với người lạ trên mạng.

Vu Âm, ở đầu bên kia màn hình, khẽ bật cười trước cách nói chuyện ngây thơ của cậu bé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dai-su-xuyen-khong-bat-quy-doan-menh-cua-do-tong-tai/184.html.]

Mẹ Trần nắm lấy tay con trai, nhẹ nhàng nói: "Nếu con không ngại, chúng ta đến khách sạn mẹ đang ở nhé. Nó gần đây thôi, yên tĩnh và tiện cho hai mẹ con nói chuyện."

Bà chỉ vào cây đàn violin và những món đồ đặt dưới đất: "Mặc dù mẹ đã gửi quà sinh nhật cho con từ trước, nhưng mẹ nghe nói con thích đàn violin nên mẹ đặc biệt đặt làm một cây đàn từ nước ngoài mang về."

Trần Phương Ngộ ngoan ngoãn cúi người giúp mẹ nhặt các kiện hàng lớn nhỏ. Khi nghe đến đàn violin, cậu khẽ nói: "Mẹ ơi, anh họ con mới là người học đàn, còn con thì không được học. Chú thím nói học đàn tốn kém quá, họ không đủ tiền để cho con học."

Mặt mẹ Trần thoáng biến sắc. Bà nghiêm giọng: "Con muốn học thì cứ học, liên quan gì đến họ? Con trai của mẹ khi nào cần họ cung phụng?"

Bà nhìn thẳng vào mắt con trai, tiếp tục: "Lúc mẹ và ba con ly hôn, chúng ta đã lập riêng cho con một tài khoản ngân hàng. Mỗi năm, mẹ và ba đều chuyển tiền vào tài khoản đó. Một phần là tiền học phí và chi tiêu, phần còn lại là tiền tiêu vặt của con. Dịp Tết hay sinh nhật, mẹ và ba đều gửi thêm tiền lì xì. Thậm chí, nếu công ty làm ăn thuận lợi, mẹ còn chuyển thêm."

Bà ngừng lại, như cố gắng nhớ lại: "Những năm đầu, mẹ không kiếm được nhiều, mỗi năm chỉ chuyển khoảng 500 ngàn cho con. Nhưng vài năm sau, công ty mẹ phát đạt hơn, mẹ gửi ít nhất 5 triệu mỗi năm. Ba con cũng không chịu thua. Mẹ gửi 500 ngàn, ông ấy gửi 600 ngàn. Mẹ gửi 5 triệu, ông ấy gửi 6 triệu. Làm sao con lại thiếu tiền để học đàn violin được?"

Loading...