Cuộc sống mới của thiên kim hầu phủ - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-10-16 13:21:19
Lượt xem: 14
Nếu Trần Bảo Âm quan tâm, lúc này sẽ đề nghị ngay rằng để chất nhi của mình đến đây cùng học chữ.
"ồ" Trần Bảo Âm thở dài.
Nhị tẩu chờ đợi, không đợi được câu nói tiếp theo của nàng, lại không khỏi bối rối. nó có nghĩa là gì?
Thở dài nghĩa là gì?
"Bảo Nha." Nàng ta nghĩ mãi mà không ra, đành phải hỏi: "có thể đẻ chất nhi của tẩu đến học cùng muội được không?"
Trần Bảo Âm không trả lời, hơi nghiêng người nhìn về phía sau nàng ta: " Đại bá nương."
Toàn thân run lên, nhị tẩu từ từ cứng đờ quay người lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tối sầm của bà bà. Nhị tẩu mở miệng, lắp bắp giải thích: " Nương, ta, ta chỉ là... "
"Ta nói với ngươi chỉ là gió thoảng bên tai có phải không? !" Đại bá nương nghiêm khắc quát.
Nhị tẩu bị dọa sợ đến nỗi run rẩy, thấp giọng cầu xin: "Nương..."
Việc nhà của người khác, nàng hiển nhiên không tiện xen vào, vì vậy Trần Bảo Âm đặt bát xuống thức thời đi ra.
Bọn trẻ viết viết vẽ vẽ, rồi nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng ta giam lên chữ viết của ngươi, ngươi vạch vào chữ viết của ta, nhưng Trần Bảo Âm không quan tâm.
Chỉ cần hoàn thành bài tập về nhà nàng giao là được. Hôm sau nàng kiểm tra bài, chỉ cần vượt qua, bọn họ có thể chơi tùy thích.
Nàng có vẻ khoan dung, nhưng bọn trẻ chơi thì chơi chứ không dám lười biếng chút nào. Bởi vì nàng trừng phạt rất nghiêm khắc, nếu không thể vượt qua kiểm tra, hôm sau sẽ không được phép nghe kể chuyện.
Điều đó quá khó chịu! Người khác có thể nghe, bản thân lại không thể nghe, đó là cực hình!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-moi-cua-thien-kim-hau-phu/chuong-107.html.]
"Thúc gia gia."Ở cửa sân bên cạnh, một ông lão hơn sáu mươi tuổi đang ngồi phơi nắng với đôi mắt nheo lại, Trần Bảo Âm đứng lại chào hỏi trưởng bối lớn tuổi của mình.
Thúc gia gia chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nàng hai lần rồi gật đầu: "Ừ""
Trần Bảo Am lại đi về phía trước. Đã không gặp Đỗ Kim Hoa gần cả ngày rồi, nàng rất muốn gặp bà.
Tại Lê Hoa trấn.
Cố Thư Dung bỏ tiền để nhờ người dò la tin tức, cuối cùng có được tin, hớn hở trở về nhà: "A Viễn! Ngày mai tỷ tỷ mời bà mối đi cầu thân!"
Đó là một cô nương tốt, nghe nói dung mạo xinh đẹp, tính tình tốt bụng, nhẹ nhàng, dịu dàng. Có tri thức hiểu lễ nghĩa, bên trên kính trọng trưởng bối, bên dưới bảo vệ tôn tử. Tìm một cô nương tốt như vậy ở đâu?
Đừng nói nông gia nữ nhi không xứng với đệ đệ, người ta là Hầu phủ nuôi lớn, tuy là thiên kim giả, nhưng bao nhiêu năm được giáo dưỡng chu đáo thì không giả được! Gả cho A Viễn, chắc chắn là A Viễn được hưởng lợi!
Cố Thư Dung vui mừng khôn xiết, võ vai đệ đệ: "Ông trời chiếu cố đệ rồi! A Viễn!" Nếu chuyện có thể thành, đó quả thực là lương duyên trời banl
"Tỷ tỷ..."Cố Đình Viễn trong lòng cũng kích động không thôi, muốn đi cầu thân với Bảo Âm, quang minh chính đại cầu hôn! Không phải vì cái gì khác, chỉ là vì hắn ngưỡng mộ nàng!
Kiếp trước, hắn hối hận lớn nhất chính là để cho nàng cứu lên, làm cho nàng bị đàm tiếu, để sau này nàng không thể biết được kỳ thật hắn cầu hôn nàng là vì ngưỡng mộ nàng, không phải vì bắt buộc.
Mà hắn cũng không dám hỏi, nàng chịu gả cho hắn là vì cuối cùng không chịu nổi lời đồn đại hay là... hay là nàng cũng có chút động lòng với hắn?
Cũng may, những hối tiếc và cay đắng kia lần này sẽ được hoàn thành viên mãn.
Cố Thư Dung chỉ có duy nhất một người đệ đệ, tỷ đệ hai người sống nương tựa lẫn nhau lớn lên, đối với hôn sự của đệ đệ mình, nàng ấy rất coi trọng Nàng ấy mời người mai mối có tiếng nhất trong trấn, mang theo một con nhạn sống đến Trần gia thôn.
Bà mối họ Trần, có quan hệ họ hàng với Trần gia. Sau khi vào cửa, bà ta nói với giọng vui mừng: "Đây có phải là nhà của Trần Hữu Phúc không?"
Đỗ Kim Hoa ở nhà, đun nước pha trà với hai nhi tức, giúp đỡ mọi người làm việc chăm chỉ để xây nhà.