CÚI MÀY - 8
Cập nhật lúc: 2025-06-04 13:47:49
Lượt xem: 5,288
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm nay hắn khoác hỷ bào, không như ngày thường mặc võ bào để lộ cổ tay.
Vòng nơi cổ tay hắn là sợi dây đỏ cũ kỹ, đã quấn vài vòng.
Tống Vân đè lên người ta, ánh mắt như thiêu đốt.
"Đây là..."
Ta nhìn sợi dây đỏ ấy, còn chưa kịp nói hết câu, thì lời đã bị hắn nghiền nát giữa những nụ hôn nóng rực.
"Phu nhân à~
Món nợ nàng dạy ta buộc dây năm ấy, hôm nay... đến lúc hoàn trả rồi~"
Mọi thứ lúc này hoàn toàn khác giấc mộng của ta.
Tống Vân trong mộng lạnh lẽo vô tình.
Nhưng hiện tại, hắn nóng bỏng như lửa.
Ta bám lấy tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của hắn, nhẹ giọng thở khẽ trong tiếng rèm ngọc khẽ rung lắc.
"Mạnh Thời Vi, ta đã từng nói rồi."
"Một ngày nào đó, nàng nhất định đừng để rơi vào tay ta."
"Bằng không, có kêu trời trời chẳng thấu, kêu đất đất chẳng hay!"
Giây phút ấy ta mới hiểu ra—
Tống Vân, đúng là đã khỏi hẳn rồi.
Mà còn là... khỏi rất tốt.
15
Sau khi thành thân với Tống Vân, ta mới thật sự hiểu thế nào gọi là không biết tiết chế.
Sau lần viên phòng đầu tiên, hắn liền "nghiện mùi vị ấy".
Ta nghiêm túc từ chối hắn:
"Chàng cứ dùng thế này mỗi ngày, không sợ hỏng sao?"
"Có chà đến tróc da luôn không đấy?"
Tống Vân chỉ bất lực nhìn ta.
Ấy vậy mà ngày nào hắn cũng tìm cách mua đồ ngon đồ đẹp dụ ta lên... giường.
Chỉ là, mới ba tháng sau thành hôn.
Hắn lại bắt đầu suốt ngày cau mày, lấy lý do công vụ bận rộn.
Ta hơi thất vọng.
"Nhanh thế đã lại… không được rồi à?"
Không còn việc gì làm, ta dứt khoát ở lỳ bên cạnh mẫu thân.
Mẫu thân chậm rãi dạy ta:
"Tâm tư nam nhân, đừng đoán."
"Có gì cứ hỏi thẳng, đoán tới đoán lui chỉ mệt mình."
"Chuyện tình cảm ấy mà, kỵ nhất là do dự dây dưa, không phóng khoáng, không dứt khoát, không đơn giản, lại chẳng vui vẻ!"
Ta gật đầu. Lời này hình như nghe ở đâu rồi thì phải?
Tối hôm đó, ta mượn cớ đưa bữa khuya, đích thân tới doanh trại thăm Tống Vân.
"Sao nàng lại đến đây?"
"Cha chàng dạo này bận rộn ít khi về phủ, mẹ chàng không yên tâm nên sai ta làm ít điểm tâm mang tới."
Cha chồng nhận lấy hộp thức ăn, cười nói:
"Ta vừa nghĩ mùi thơm này từ đâu ra, hóa ra là con dâu tự tay làm cho ta~"
Ông xách theo hộp, gọi Tiểu Đào và tiểu đồng của Tống Vân cùng đi ra khỏi lều.
Ta nhìn gương mặt Tống Vân, hình như gầy đi rồi.
Vừa định đưa tay chạm, hắn lại né tránh.
"Tướng công, có phải chàng chán ghét thiếp không?"
Ta kéo tay áo hắn, mắt rưng rưng.
"Không chán."
"Vậy là bệnh cũ tái phát?"
Tống Vân đỏ mặt.
"Sao nàng lại nghĩ vậy?"
Ta nhìn hắn, đáp thật:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cui-may/8.html.]
"Đã rất lâu rồi chàng không về nhà."
Hắn khẽ thở dài…
"Ta không hề cố tránh nàng."
"Chỉ là, trước đó nghe nàng bảo Tiểu Đào đi tìm thuốc, nói đau quá chịu không nổi."
"Mà ta... mỗi lần ở cạnh nàng, lại chẳng thể kiềm chế được."
"Chi bằng dọn thẳng tới quân doanh, khỏi phải khổ sở!"
Thì ra không phải hắn không được, mà là ta... không chịu nổi.
"Tại sao ở bên thiếp lại không chịu nổi chứ?"
Ta có làm gì đâu mà!
Tống Vân siết chặt ta vào lòng, giọng mang theo ẩn nhẫn ủy khuất:
"Mạnh Thời Vi, nàng không biết đâu."
"Hương quế trên người nàng, và sợi dây đỏ năm xưa nàng buộc cho ta—"
"Nó trói buộc ta suốt mười năm ròng!"
"Vậy... có phải chàng rất thích thiếp không?"
"Không thích."
Hắn né tránh ánh mắt ta.
Giống y như hồi nhỏ bị phu tử hỏi có học bài chưa, rõ ràng chưa đọc nhưng vẫn gật đầu nói rồi.
Phụ thân dạy rằng nhà họ Mạnh ta là dòng dõi lễ nghĩa, nên lòng dạ cũng phải khoáng đạt.
Ta không chấp với hắn.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ngược lại, ta chủ động trèo lên đùi hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Khẽ cắn lên môi dưới.
"Tướng công~"
Lần đầu ta chủ động, khiến mắt Tống Vân ánh lên sáng rực.
Hắn vẫn nhíu mày, nhưng đáy mắt đã ánh lên hơi ấm.
Cuối cùng, hắn ôm ta đưa vào trong trướng nơi hắn nghỉ ngơi.
Trong làn hơi thở quấn quýt, Tống Vân khàn giọng hỏi:
"Phu nhân…"
"Những gì trong mấy cuốn xuân họa kia… nàng học được cả rồi chứ?"
16
Một đêm xuân tiêu.
Tống Vân vẫn không cùng ta hồi phủ.
Trái lại, ta vừa về đến Tống phủ liền lại ngã lưng ngủ mê man trời đất tối tăm.
Đến khi tỉnh dậy, đã thấy mẹ chồng và mẫu thân đứng hầu bên giường.
“Ôi trời ơi, con ơi là con, rốt cuộc cũng tỉnh rồi! Con đã ngủ liền ba ngày ba đêm rồi đấy!”
“Người lớn thế này, mà mang thai cũng không biết à?”
“Con... mang thai rồi sao?”
“Phải đấy, đã hơn một tháng rồi.”
“Hơn một tháng rồi sao?”
Thì ra... không phải Tống Vân bất lực.
Mà là... quá mức lợi hại.
“Vậy phu quân đâu? Chàng đã biết chuyện chưa?”
Mẹ chồng liếc mắt ra hiệu cho mẫu thân.
Mẫu thân lập tức tiếp lời:
“Phu quân con đang bận quốc sự, mấy ngày nay vẫn ở lại trong cung.”
Ta khẽ gật đầu.
Nửa tháng trôi qua.
Ngày ngày ta đứng nơi cửa viện đợi chờ.
Tính theo thời gian, Tống Vân hẳn cũng nên trở về rồi.