“Cục cưng nơi đầu tim của Thiếu soái Chiến (Truy tình đuổi ái)” - Chương 36: --- Thỏa thuận mới
Cập nhật lúc: 2025-10-20 06:49:55
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nói ! Em định sửa đổi thỏa thuận thế nào?”
Giọng điệu Tiêu Chiến bình tĩnh lạ thường, trong đôi mắt đen sâu thẳm thoáng hiện lên vẻ u buồn nhàn nhạt.
“Anh say xỉn về nhà.”
Nói xong câu , cô , xem Tiêu Chiến phản ứng gì.
“Được!”
Tiêu Chiến sảng khoái đồng ý, thái độ của khiến Khương Diễm bất ngờ, hơn nữa còn khó hiểu.
“Không đến gần em, ý đồ bất chính với em.”
“Được thôi!”
Tiêu Chiến hai tay đút túi, cúi đầu bước theo Khương Diễm.
Nghe câu trả lời của Tiêu Chiến, Khương Diễm sững sờ một giây, đây tính cách của Tiêu !
Cho dù đồng ý, thì là của đây, chắc chắn sẽ vài lời để chứng minh hề chút hứng thú nào với cô.
Thể hiện sự khinh thường tột độ dành cho cô, nhưng bây giờ...
Khương Diễm ngẩng đầu Tiêu Chiến, ánh mắt chạm ánh mắt đang cô.
Tiêu Chiến nhanh chóng dời ánh mắt chỗ khác, tỏ vẻ bình thản như chuyện gì.
“Đây là chiếc vòng tay ngọc bà nội tặng, với cả thẻ ngân hàng nữa, tiền trong thẻ em tiêu một xu nào, bây giờ trả hết. Em sợ mất, là giữ hộ !”
Khương Diễm đưa đồ sang cho Tiêu Chiến.
“Vòng tay, em cứ đeo ! Bà nội thấy em đeo sẽ vui đó.”
Tiêu Chiến tìm một lý do vẻ hợp lý.
“Không cần , bình thường ở bệnh viện em tiêm cho bệnh nhân, đeo cái bất tiện lắm, nếu bà nội hỏi thì em sẽ là em cất vòng ngọc .
Chiếc vòng ngọc trông quý giá, lỡ mà mất hoặc hỏng thì em đền nổi ...”
Nói đến đây, Khương Diễm cúi đầu xuống, nhớ vì đủ tiền sửa xe nên mới đồng ý bạn gái của Tiêu Chiến.
Trong lòng dâng lên nỗi buồn man mác.
Anh lén lút cô, trong đôi mắt thoảng nét u sầu, trái tim như một thứ gì đó lay động.
Anh vẫn luôn nghĩ cho cô, chỉ nghĩ cho bản ... Bây giờ thể hiểu cô .
Tiêu Chiến chút do dự, đưa tay nhận lấy chiếc vòng tay và thẻ ngân hàng mà Khương Diễm đưa.
“Những gì em hết , giờ đến lượt .”
Khương Diễm dùng khóe mắt liếc Tiêu Chiến, cô luôn cảm thấy Tiêu Chiến hôm nay vẻ lạ lạ...
“Anh yêu cầu gì cả, em chỉ cần diễn vai trò của mặt bà nội, khiến bà vui là , còn thì gì.”
“Thật ? Chỉ như thôi là ?”
Khương Diễm ngẩng đầu lên, nhíu mày, kinh ngạc Tiêu Chiến, chăm chú vài giây với vẻ mặt thể tin nổi...
“Ừm, đúng !” Tiêu Chiến kiên định gật đầu.
“Ồ! Tiêu , tiền sinh hoạt phí hàng tháng cần đưa nữa ! Nếu cần mua quà cho bà nội thì chúng cùng mua, trả tiền là .
Số tiền đó đưa em đều tiêu, lát nữa em sẽ chuyển qua WeChat cho .”
Cô xong liền cầm điện thoại chuyển tiền cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến im lặng lời nào, trong lòng cảm thấy năm vị lẫn lộn, ánh mắt chỉ chăm chú Khương Diễm, trong đáy mắt chất chứa những điều khó thành lời.
Chỉ khi Khương Diễm , mới dời mắt trong chốc lát.
Cô vội vã giữ cách với đến thế ? Anh tệ đến ?
Tiêu Chiến thầm gào thét trong lòng, nhưng tất cả đều hóa thành sự im lặng.
Anh là ai? Người đầu Tiêu gia, cầm lái cả tập đoàn, Tập đoàn Tiêu Thị là doanh nghiệp hàng đầu thành phố Giang Thành, nào ai địa vị mà cúi đầu khúm núm mặt , kéo gần quan hệ với , cho dù là chính khách quốc gia cũng nể mặt Tiêu Chiến vài phần.
Giờ đây cô gái mặt , vội vàng cắt đứt quan hệ với đến .
Không là do lòng tự tôn đang tác quái, là đang để tâm đến điều gì... Anh chỉ đây là đầu tiên từ nhỏ đến lớn khác xem thường như .
Đây là điều ? Trong thỏa thuận đây là những điều khoản đề phòng Khương Diễm ý đồ bất chính với , như chẳng nên yên tâm hơn ?
Tại khó chịu đến thế, thật sự uống rượu, say mèm, lẽ sẽ còn cảm thấy khó chịu nữa.
“Em còn gì nữa ?”
Giọng điệu lạnh lùng u ám của Tiêu Chiến vang vọng bên tai Khương Diễm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuc-cung-noi-dau-tim-cua-thieu-soai-chien-truy-tinh-duoi-ai/chuong-36-thoa-thuan-moi.html.]
“Không gì nữa, Tiêu em còn , em đây!”
Khương Diễm vẫy tay với Tiêu Chiến chạy nhanh rời khỏi công viên.
Tiêu Chiến dừng bước, bóng lưng Khương Diễm chạy xa dần, lòng chợt nhói lên, há miệng gì đó nhưng cuối cùng vẫn thốt nên lời.
Anh nhanh chóng rời khỏi công viên, thẳng tiến đến công ty!
Tập đoàn Tiêu Thị, văn phòng Tổng giám đốc.
“Chu Dương! Thông báo cho các trưởng phòng, họp!”
Tiêu Chiến về đến công ty liền bắt đầu chế độ việc điên cuồng.
Cuộc họp kéo dài hai tiếng, nhiệm vụ phân công vô cùng nặng nề, dù tăng ca cũng thành nổi.
“Sếp ơi, định g.i.ế.c ? Anh cần mạng, nhưng em còn cần mạng lắm! Em đến giờ còn bạn gái, trong khi thì lấy vợ , thể nghĩ cho em trai FA một chút ?”
Chu Dương than thở một tràng, nhân viên quyền ai nấy đều thầm than khổ sở nhưng ai dám thẳng.
“Làm thì , thì nghỉ! Tối nay tăng ca, ở với !”
Tiêu Chiến bận rộn xem tài liệu.
Mèo con Kute
“Được thôi! liều mạng cùng quân tử ! Anh xem thế? Có với chị dâu cãi ? Nói , thể hiến kế cho .”
Chu Dương cố gắng moi móc thông tin hữu ích từ miệng Tiêu Chiến.
“Còn việc gì nữa ? Không thì mau việc !”
Tiêu Chiến như thấy lời Chu Dương , tiếp tục công việc đang dang dở.
Chu Dương mặt mày ủ rũ, chán nản rời khỏi văn phòng Tổng giám đốc.
Bệnh viện Trung y thành phố.
“Diễm Diễm, ? Kết quả thi của chúng , bảng điểm ở chỗ viện trưởng Hồ Nhất Ba đó.
Tớ hỏi điểm xong, định hỏi giúp luôn, nhưng cái ông viện trưởng Hồ , hỏi hộ bất kỳ ai, bản tự đến hỏi.
Cậu xem đây là cái quy định quái quỷ gì chứ, tớ thì bảo nên một tờ giấy lớn dán lên bảng thông báo của bệnh viện, bây giờ cho thần bí thế , thể thống gì?”
Cô bạn Mộ Hiểu Dung bĩu môi, cằn nhằn về hành động của viện trưởng Hồ.
“Ồ! Là ! Hiểu Dung giúp tớ trông chừng bệnh nhân giường 6 nhé, tớ tìm viện trưởng Hồ hỏi điểm của tớ!”
Nói xong, Khương Diễm liền nhanh chân lao về phía văn phòng Hồ Nhất Ba.
Nửa tiếng .
Khương Diễm lên xe của Hồ Nhất Ba, rời khỏi bệnh viện. Cảnh lọt mắt Mộ Hiểu Dung qua ô cửa sổ.
Mộ Hiểu Dung lập tức thắc mắc, Diễm Diễm và viện trưởng Hồ cùng ngoài chứ? Cô cầm điện thoại lên gửi tin nhắn WeChat cho Khương Diễm, nhưng nhận hồi âm của Khương Diễm.
Mộ Hiểu Dung trong lòng vô cùng lo lắng, ngay đó định gọi điện, nhưng đúng lúc bệnh nhân gọi, cô đành bỏ điện thoại túi, chạy đến phòng bệnh.
Trong biệt thự nhà họ Triệu.
Khương Thần đang bận lau nhà, thấy tiếng chuông điện thoại reo, cầm lên một cái, thấy là Diễm Diễm gọi đến, liền vội vàng bắt máy.
“Diễm Diễm, Diễm Diễm, Diễm Diễm...”
Khương Thần ở đầu dây bên gọi Khương Diễm nhiều , nhưng Khương Diễm hề đáp .
Ngay lúc Khương Thần định cúp máy gọi , đầu dây bên truyền đến âm thanh: “Đồ súc sinh nhà , buông , buông !...”
“Mày nghĩ mày chạy thoát ? Mày ở bệnh viện ? Mày chịu theo tao, là thể ở bệnh viện.”
Khương Thần thấy cuộc đối thoại giữa em gái và một đàn ông lạ mặt, lập tức hoảng sợ, vội vàng gọi điện cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đang bận rộn với dự án quan trọng tiếp theo của công ty, thấy là cuộc gọi từ vợ - ân nhân của , vẫn sảng khoái bắt máy.
“Tiêu Chiến, Diễm Diễm xảy chuyện ! Em đang ở ? Mau đến cứu Diễm Diễm !...”
“Anh! Anh đừng hoảng, Diễm Diễm bây giờ đang ở ?”
“Anh cũng , Diễm Diễm gọi điện cho , trong điện thoại tiếng Diễm Diễm và một đàn ông lạ mặt, gì mà ở bệnh viện thì chịu theo ... Diễm Diễm cứ liên tục mắng c.h.ử.i tên đó...”
Lời Khương Thần run rẩy, đầu óc trống rỗng, em gái đang ở ... thế nào ?
Nghĩ đến đây, Khương Thần mềm nhũn chân, ngã xuống đất.
“Anh ơi! Em sẽ báo cảnh sát ngay! Chúng đến bệnh viện của Diễm Diễm , rõ xem Diễm Diễm , với ai.”
Khương Thần bây giờ lúc suy sụp, giữ bình tĩnh và lý trí, nghĩ cách để cứu em gái.
“Được! Gặp ở bệnh viện Trung y!”
Khương Thần cúp điện thoại của Tiêu Chiến, phóng xe máy thẳng đến bệnh viện Trung y thành phố.