“Cục cưng nơi đầu tim của Thiếu soái Chiến (Truy tình đuổi ái)” - Chương 134: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-20 06:51:48
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tìm thấy
Khách sạn Ngự Hồ Đại, phòng 406.
Cố Quân Viêm hẹn Cao Gia Kỳ gặp mặt , mong chờ, bởi vì theo miêu tả của Khương Diễm, sắp gặp ngoại hình giống em gái .
Trong lòng đôi lúc thấy thất vọng, khi em gái thất lạc, con bé bốn tuổi , năm tuổi hư, chắc chắn nhớ tên , thậm chí nhớ nhà ở .
Thế nhưng Cao Gia Kỳ vẫn luôn việc ở Bệnh viện Nhân dân Giang Thành, nếu là em gái , tìm về nhà?
Suy nghĩ của chút hỗn loạn, cuối cùng tự an ủi , dù là em gái thì cũng nên gặp mặt, cho dù thì cũng chẳng mất gì.
Những năm qua, bố mua một chiếc xe caravan để khắp cả nước tìm kiếm em gái, đành khi nghiệp đại học thì bố kéo về công ty nhà Tổng giám đốc.
“Cốc cốc…”
Cố Quân Viêm trong phòng 406 thấy tiếng gõ cửa, dậy mở cửa phòng.
Khoảnh khắc Cố Quân Viêm mở cửa thấy Cao Gia Kỳ, đột nhiên cảm giác như cố nhân tương phùng.
Anh mơ hồ cảm thấy chính là em gái , nhưng hai mươi năm chia cách, sự đổi về dung mạo của đối phương vẫn khiến chút chắc chắn.
“Mời !”
Cố Quân Viêm chào Cao Gia Kỳ .
Hai xuống và bắt đầu trò chuyện.
“Cô tên là Cao Gia Kỳ, là bạn của cô hai nhà họ Cung?”
“ !”
“Cô Cao từ nhỏ cha ?”
“ ! nhớ hồi nhỏ cha nuôi nhận nuôi, họ sinh con riêng, liền gửi viện phúc lợi.
Vì lớn lên ở viện phúc lợi, từ tiểu học đến đại học đều nhờ những tấm lòng hảo tâm của xã hội quyên góp tiền, mới thể học hành suôn sẻ.”
“Vậy khi cô gia đình đó nhận nuôi, cô bao nhiêu tuổi?”
“Khoảng năm sáu tuổi gì đó, cụ thể cũng nhớ rõ.”
“Vậy những chuyện năm tuổi cô nhớ ?”
“Không nhớ! nhớ khi xuất hiện ở nhà cha nuôi, cảm thấy thứ đều xa lạ, tỉnh dậy từ trạng thái hôn mê.
Còn về việc đó đến nhà cha nuôi bằng cách nào thì nhớ nữa!”
“Cô Cao xem tấm ảnh chút ấn tượng nào ?”
Cố Quân Viêm đẩy tấm ảnh đến mặt Cao Gia Kỳ.
Mắt Cao Gia Kỳ chợt mở to tròn xoe, kinh ngạc Cố Quân Viêm đối diện.
“Chiếc váy màu hồng ! Là chiếc váy mặc khi tỉnh dậy ở nhà cha nuôi, trong ảnh chính là !”
Mèo con Kute
Nói , Cao Gia Kỳ cầm lấy tấm ảnh cha nuôi chụp cho cô hồi nhỏ, đưa cho Cố Quân Viêm.
Cố Quân Viêm em gái trong ảnh, đột nhiên cảm thấy chân thực, bởi vì những năm qua, lượng em gái tự nhận là nhà đếm xuể, nhiều cô gái để trèo cao nhà họ Cố, nghĩ đủ cách.
ai trong họ thể đưa tấm ảnh hồi nhỏ.
Cố Quân Viêm cầm hai tấm ảnh xem xem , xác nhận sai, chính là em gái , nước mắt xúc động lăn dài trong khóe mắt .
“Tư Nhã! Tư Nhã! Thật sự là em! Anh xin em, là trông chừng để lạc mất em! Anh xin em!”
Cố Quân Viêm dậy đến mặt Cao Gia Kỳ, ôm lấy vai cô run lên dữ dội, như một đứa trẻ, nỗi day dứt và tự trách vì mất em gái bấy lâu trong lòng , trong khoảnh khắc , như lũ vỡ bờ tuôn trào.
Cao Gia Kỳ vẫn kịp phản ứng rằng tìm thấy , cô chỉ cảm thấy chuyện diễn quá nhanh, quá đột ngột, cô kịp tiêu hóa.
Thực , khi Khương Diễm gọi điện cho cô, Cố gặp cô! Cô hề ôm bất kỳ hy vọng nào, vì bao nhiêu năm , cô tìm kiếm cha mà chút manh mối nào, thật sự như mò kim đáy bể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuc-cung-noi-dau-tim-cua-thieu-soai-chien-truy-tinh-duoi-ai/chuong-134.html.]
“Cố ! Hay là chúng xét nghiệm giám định !”
Cao Gia Kỳ ngẩn , tin những gì đang xảy là thật, trong mắt cô tràn đầy vẻ khó tin.
“Tư Nhã! Tấm ảnh chính là bằng chứng mà! Em còn gì tin? em đúng, nên để em và bố xét nghiệm ADN.
Như em mới thể thuận lợi nhận tổ quy tông! Như cũng ! Xem em kinh ngạc đến mức dám tin !”
Cố Quân Viêm vẫn em gái đầy cưng chiều như hồi nhỏ.
“Gia đình chúng là một trong năm gia tộc hào môn lớn nhất Giang Thành, chỉ là vì lý do kinh doanh, gia đình chúng chuyển đến một thành phố khác sinh sống, nhưng ở Giang Thành chúng cũng vài căn nhà đấy!”
Lúc Cao Gia Kỳ vẫn luôn chằm chằm Cố Quân Viêm, mãi mãi đột nhiên cô nhớ cảnh tượng bọn buôn cưỡng đoạt năm cô năm tuổi.
“Anh! Anh! Anh!…”
Cao Gia Kỳ vì quá xúc động, miệng ngừng gọi Cố Quân Viêm.
“Tư Nhã! Em nhớ điều gì ?”
“Ừ ừ! Anh… hức hức…”
Cao Gia Kỳ ôm chặt Cố Quân Viêm đến xé ruột xé gan, trút hết những khó khăn bao năm qua.
Nước mắt Cố Quân Viêm một nữa trào , ôm em gái, ngừng an ủi cô, và thề rằng kiếp nhất định bù đắp thật cho cô em gái .
“Tư Nhã, bố mua xe caravan, khắp cả nước tìm em, đến giờ vẫn đang tìm, chúng gọi video cho bố ! Kể cho họ tin vui trời giáng ! Để họ nhanh chóng trở về, gia đình chúng sẽ đoàn tụ!”
Khi Cố Quân Viêm chuyện, mắt sáng rực, những năm qua bao giờ vui vẻ đến .
Anh vẫn luôn chìm đắm trong nỗi tự trách vì để mất em gái mà thể thoát ! Anh thậm chí còn cảm thấy đáng c.h.ế.t!
“Được đó ! Anh mau gọi video cho bố !”
Cố Quân Viêm vội vàng gọi video cho bố , điện thoại reo hơn ba mươi giây, Cố Hải Ninh và Trương Mỹ Châu nhận cuộc gọi video từ con trai.
“Con trai, con bận ? Sao nhớ gọi video cho bố ?”
Vợ chồng họ bận tìm con gái, một ngày chỉ ăn hai bữa, cũng ít liên lạc với con trai.
“Bố , em gái tìm thấy ! Bố xem em gái tìm thấy ! Mau !”
Cao Gia Kỳ bây giờ mơ hồ vẫn nhớ dáng vẻ của bố , nhưng bố trong ký ức của cô vẫn dừng ở dáng vẻ khi còn trẻ.
Giờ đây cô thấy hai ông bà tóc bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn và tiều tụy, lòng cô đột nhiên đau nhói.
“Bố… bố… ! Bố … hức hức!”
Cao Gia Kỳ bật , cô thật sự chạy đến ôm họ.
“Tư Nhã! Lão già, là Tư Nhã của chúng ! Tư Nhã của chúng ! Không thể sai ! Ông đôi mắt con bé kìa! Hức hức…”
Trương Mỹ Châu qua màn hình điện thoại cũng nhận đó là con gái .
Chỉ là Cố Hải Ninh vẫn kịp phản ứng, ông nhẹ giọng : “Con gái, để bố xem cổ tay trái của con!”
Cao Gia Kỳ giơ tay vén áo lên khỏi cổ tay, để lộ cổ tay, xoay cổ tay một vòng, cho Cố Hải Ninh rõ.
“Là Tư Nhã của chúng ! Là Tư Nhã của chúng !”
Bởi vì con gái họ ở cổ tay một nốt ruồi đen, là nốt ruồi bẩm sinh.
Những giả mạo con gái ông đây, khi ông hỏi về nốt ruồi đen , họ đều che che đậy đậy là dùng laser xóa .
Ông cũng khách khí vạch trần họ.
“Tư Nhã! Con ở nhà đợi bố ! Bố về ngay đây!”
Trương Mỹ Châu và Cố Hải Ninh xúc động ôm bật , xong liền vớ lấy túi lên xe, chuẩn về nhà!