Cửa Hàng Linh Hồn - 2
Cập nhật lúc: 2025-05-10 13:52:57
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 2: Đồng Hồ Báo Thức Không Dừng Lại
Sau đêm kinh hoàng với chiếc lược, Hà My quyết định phải tìm hiểu ngọn ngành câu chuyện. Cô biết rằng A Vân, chủ cửa tiệm "Âm Vật," có thể biết điều gì đó. Sáng sớm hôm sau, cô quay lại con phố nhỏ, lòng đầy lo lắng.
Cửa tiệm vẫn u ám như lần đầu cô đến. A Vân vẫn đứng sau quầy, đôi tay đeo găng đen cần mẫn lau chùi một chiếc bình cổ.
"Tôi có chuyện muốn hỏi ông," Hà My nói, giọng khẩn trương. Cô đặt chiếc lược sừng lên mặt bàn. "Chiếc lược này... nó không bình thường."
A Vân ngước lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chiếc lược. "Tôi đã nói rồi. Cô nên cẩn thận."
"Nhưng ông không nói cho tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra!" Hà My lớn tiếng. "Tôi liên tục gặp ác mộng, và tôi... tôi không còn kiểm soát được bản thân mình."
A Vân im lặng một lúc rồi thở dài. "Cô gái đó... tên là Lan Anh. Cô ta là con gái của một gia đình giàu có, nhưng không may mắn. Cô ta bị bạn bè chế giễu vì ngoại hình, bị người yêu phản bội. Cuối cùng, cô ta tự tử bằng cách uống thuốc ngủ."
"Vậy... linh hồn cô ta vẫn còn vương vấn chiếc lược?" Hà My hỏi, giọng run run.
A Vân gật đầu. "Chiếc lược là vật kỷ niệm cuối cùng của cô ta. Linh hồn cô ta không siêu thoát, luôn tìm cách để trả thù những người đã làm cô ta đau khổ."
"Vậy tôi phải làm gì?" Hà My gần như phát khóc.
"Trả nó về nơi nó thuộc về," A Vân đáp. "Hãy mang nó đến ngôi nhà cũ của Lan Anh. Ở đó, có thể cô ta sẽ tìm được sự an yên."
Hà My không còn lựa chọn nào khác. Cô cảm ơn A Vân rồi vội vã rời đi.
Theo địa chỉ A Vân cung cấp, Hà My tìm đến một căn biệt thự cổ kính nằm ở ngoại ô thành phố. Ngôi nhà đã bị bỏ hoang từ lâu, tường rào đổ nát, cây cỏ mọc um tùm. Bầu không khí ở đây u ám và lạnh lẽo đến rợn người.
Hà My bước vào bên trong, cảm nhận được sự hiện diện của một thế lực vô hình. Cô đi qua những căn phòng trống trải, nơi đồ đạc đã bị thời gian tàn phá. Cuối cùng, cô tìm thấy căn phòng ngủ của Lan Anh.
Trong phòng vẫn còn chiếc bàn trang điểm với chiếc gương lớn đã ố vàng. Hà My đặt chiếc lược sừng lên bàn và thì thầm: "Lan Anh, tôi không cố ý làm phiền cô. Tôi chỉ muốn giúp cô tìm được sự bình yên."
Bỗng, một cơn gió lạnh thổi qua căn phòng. Chiếc lược sừng rung lên bần bật. Hà My cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng.
Cô gái trong gương hiện ra, ánh mắt vẫn đầy oán hận. Nhưng lần này, cô ta không tấn công Hà My. Cô ta chỉ đứng đó, nhìn chiếc lược với vẻ mặt đau khổ.
Hà My hiểu rằng Lan Anh đang đấu tranh với chính mình. Cô ta muốn trả thù, nhưng đồng thời cũng khao khát được giải thoát.
"Hãy buông bỏ đi Lan Anh," Hà My nói. "Hãy tha thứ cho những người đã làm cô đau khổ. Cô xứng đáng được hạnh phúc."
Cô gái trong gương im lặng một lúc rồi từ từ gật đầu. Nước mắt lăn dài trên má cô ta.
Chiếc lược sừng ngừng rung. Ánh mắt của cô gái trong gương dịu lại. Cô ta mỉm cười với Hà My, một nụ cười buồn bã nhưng thanh thản.
Rồi, cô ta tan biến vào không khí.
Hà My thở phào nhẹ nhõm. Cô biết rằng Lan Anh đã được giải thoát. Cô cầm chiếc lược sừng lên và ném nó xuống đất. Chiếc lược vỡ tan thành nhiều mảnh.
Khi Hà My quay người rời đi, cô nghe thấy một tiếng thì thầm: "Cảm ơn..."
Trở lại cuộc sống thường ngày, Hà My cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô không còn gặp ác mộng, không còn bị mất kiểm soát. Cô có thể tập trung vào việc học hành và công việc làm thêm.
Tuy nhiên, trải nghiệm kinh hoàng vừa qua vẫn ám ảnh cô. Cô quyết định sẽ không bao giờ bén mảng đến những cửa tiệm kỳ lạ như "Âm Vật" nữa.
Nhưng số phận lại trêu ngươi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cua-hang-linh-hon/2.html.]
Một tuần sau, Hà My cần mua một chiếc đồng hồ báo thức mới. Chiếc đồng hồ cũ của cô bị hỏng, và cô thường xuyên bị trễ giờ học.
Trong lúc tìm kiếm trên mạng, cô vô tình nhìn thấy một quảng cáo về một chiếc đồng hồ gỗ cổ được bán tại cửa tiệm "Âm Vật." Chiếc đồng hồ có thiết kế độc đáo, mặt số lớn dễ nhìn. Giá cả cũng rất phải chăng.
Hà My lưỡng lự. Cô không muốn quay lại nơi đó, nhưng chiếc đồng hồ thực sự rất đẹp và phù hợp với nhu cầu của cô.
Cuối cùng, cô quyết định sẽ mua chiếc đồng hồ. Cô tự nhủ rằng lần này sẽ không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là một chiếc đồng hồ báo thức thôi mà.
Hà My đến cửa tiệm "Âm Vật" vào một buổi chiều muộn. A Vân vẫn đứng sau quầy, khuôn mặt vô cảm.
"Tôi muốn mua chiếc đồng hồ gỗ," Hà My nói.
A Vân gật đầu, lấy chiếc đồng hồ từ trên kệ xuống. "Đây là hàng mới về. Nó được làm từ gỗ sồi cổ, có tuổi đời hơn năm mươi năm."
Hà My cầm chiếc đồng hồ lên xem xét. Nó có vẻ ngoài chắc chắn và tinh xảo. Kim giây chạy êm ru, không gây ra tiếng ồn.
"Tôi lấy nó," Hà My nói.
A Vân gói chiếc đồng hồ vào một lớp giấy báo cũ. Khi Hà My trả tiền, ông ta nhìn cô với ánh mắt cảnh giác.
"Chiếc đồng hồ này có một lịch sử đặc biệt," ông ta nói. "Cô nên cẩn thận khi sử dụng nó."
Hà My nhíu mày. "Lại nữa sao? Lần này là chuyện gì?"
"Người chủ cũ của chiếc đồng hồ... đã tự tử bằng cách treo cổ," A Vân nói. "Ông ta treo cổ vào lúc 3:15 sáng."
Hà My rùng mình. Cô không muốn tin vào những lời đồn thổi, nhưng cô không thể phủ nhận rằng những món đồ ở cửa tiệm này đều mang theo những câu chuyện kỳ lạ.
"Tôi hiểu rồi," Hà My nói. "Tôi sẽ cẩn thận."
Về đến phòng trọ, Hà My đặt chiếc đồng hồ lên bàn học. Cô chỉnh giờ báo thức thành 6:00 sáng để kịp giờ đi học.
Đêm đó, Hà My ngủ không ngon giấc. Cô liên tục trằn trọc và mơ thấy những hình ảnh kinh hoàng. Cô mơ thấy một người đàn ông treo cổ lơ lửng trong bóng tối. Cô cảm thấy một sợi dây thừng thít chặt quanh cổ mình.
Đúng 3:15 sáng, chiếc đồng hồ báo thức reo lên. Tiếng chuông chói tai vang vọng khắp căn phòng. Hà My giật mình tỉnh giấc.
Cô tắt đồng hồ, nhưng nó lại tiếp tục reo. Cô tắt nó lần nữa, nhưng nó vẫn không ngừng reo.
Hà My bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Cô chưa bao giờ gặp một chiếc đồng hồ báo thức nào kỳ lạ như vậy.
Cô rút pin ra khỏi đồng hồ, nhưng nó vẫn tiếp tục reo.
Hà My hét lên và ném chiếc đồng hồ xuống đất. Chiếc đồng hồ vỡ tan thành nhiều mảnh.
Nhưng tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên, như thể nó phát ra từ bên trong đầu cô.
Hà My ôm đầu, gào thét trong tuyệt vọng. Cô cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng lên cơ thể mình.
Cô nhìn lên trần nhà và thấy một bóng đen lơ lửng trên cao. Bóng đen đang tiến lại gần cô.
Hà My biết rằng cô đang gặp nguy hiểm. Chiếc đồng hồ báo thức không chỉ là một vật vô tri. Nó mang theo một linh hồn oán hận, một linh hồn đang muốn kéo cô xuống địa ngục.