Chương 11: Cái Giá Đổi Món Đồ
Sau khi ngọn lửa thiêu rụi cửa tiệm "Âm Vật," những món đồ còn sót lại, dính đầy tro bụi và ám khí, bị vứt bỏ ngổn ngang trên con phố hoang tàn. Dù vậy, sức hút kỳ lạ của chúng vẫn không hề suy giảm. Những kẻ tò mò, những người săn lùng đồ cổ kỳ dị, và thậm chí cả những kẻ cơ hội vẫn tìm đến đây, lén lút nhặt nhạnh những mảnh vụn quá khứ.
Trong số đó có ông Mạnh, một người đàn ông già nua, sống bằng nghề thu mua phế liệu. Ông ta biết rõ những câu chuyện rùng rợn về "Âm Vật," nhưng lòng tham đã lấn át nỗi sợ hãi. Ông ta tin rằng, giữa đống phế thải này, vẫn còn những món đồ có giá trị, có thể giúp ông ta đổi đời.
Một buổi chiều, ông Mạnh tình cờ nhặt được một chiếc hộp nhạc cũ kỹ. Chiếc hộp làm bằng gỗ mun, chạm khắc hình những thiên thần đang khóc. Bề ngoài nó lấm lem bùn đất, nhưng vẫn toát lên vẻ cổ kính và sang trọng.
Khi ông Mạnh mở chiếc hộp, một giai điệu du dương, buồn thảm vang lên. Tiếng nhạc len lỏi vào tâm trí ông, khơi gợi những ký ức xa xăm và những nỗi buồn chôn giấu. Ông ta cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, muốn sở hữu chiếc hộp nhạc này.
Ông Mạnh mang chiếc hộp nhạc về nhà, cẩn thận lau chùi và đặt nó lên kệ. Mỗi khi nghe tiếng nhạc, ông ta lại cảm thấy tâm hồn mình được xoa dịu, mọi lo toan dường như tan biến. Ông ta bắt đầu tin rằng mình đã tìm được một kho báu thực sự.
Tuy nhiên, niềm vui của ông Mạnh không kéo dài được lâu. Những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra.
Đầu tiên, ông ta bắt đầu nhìn thấy những bóng đen lảng vảng trong nhà. Chúng xuất hiện vào ban đêm, khi ông ta đang ngủ, và biến mất khi ông ta bật đèn. Ông ta cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình, rình rập mình trong bóng tối.
Tiếp theo, ông ta bắt đầu nghe thấy những tiếng khóc than, tiếng rên rỉ vọng ra từ chiếc hộp nhạc. Ban đầu, ông ta nghĩ rằng mình bị ảo giác. Nhưng những âm thanh này ngày càng trở nên rõ ràng hơn, khiến ông ta không thể nào ngủ yên.
Cuối cùng, ông Mạnh bắt đầu bị mất ngủ. Ông ta trằn trọc suốt đêm, không tài nào chợp mắt. Ông ta cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức, nhưng không thể nào tìm được giấc ngủ.
Ông ta biết rằng tất cả những điều này đều liên quan đến chiếc hộp nhạc. Ông ta đã nghe những câu chuyện về những món đồ bị nguyền rủa trong "Âm Vật." Ông ta sợ rằng mình đã trở thành nạn nhân của một lời nguyền.
Ông Mạnh quyết định sẽ bán chiếc hộp nhạc đi. Ông ta không muốn giữ nó bên mình thêm một giây phút nào nữa.
Ông ta tìm đến một cửa hàng đồ cổ trong thành phố, hy vọng sẽ bán được chiếc hộp với giá cao. Tuy nhiên, khi ông ta kể cho chủ cửa hàng về nguồn gốc của chiếc hộp, người chủ đã từ chối mua.
"Tôi không muốn dính dáng đến những thứ liên quan đến 'Âm Vật'," người chủ nói. "Những món đồ đó mang lại xui xẻo và c.h.ế.t chóc."
Ông Mạnh thất vọng. Ông ta mang chiếc hộp nhạc đến nhiều cửa hàng khác, nhưng đều bị từ chối. Không ai muốn mua một món đồ bị nguyền rủa.
Cuối cùng, ông Mạnh quyết định sẽ vứt bỏ chiếc hộp nhạc. Ông ta mang nó đến một bãi rác và ném nó vào đống phế thải.
Ông ta thở phào nhẹ nhõm. Ông ta tin rằng mình đã thoát khỏi lời nguyền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cua-hang-linh-hon/11.html.]
Nhưng ông ta đã lầm.
Ngay khi ông Mạnh quay lưng rời đi, một cơn gió mạnh thổi qua bãi rác. Chiếc hộp nhạc bật mở, và giai điệu buồn thảm vang lên.
Ông Mạnh cảm thấy một cơn đau nhói ở mắt. Ông ta đưa tay lên dụi mắt, nhưng không thấy gì.
Ông ta đã bị mù.
Ông ta gào thét trong đau đớn. Ông ta không hiểu tại sao mình lại bị mù.
Nhưng ông ta biết rằng đây là cái giá mà ông ta phải trả cho việc sở hữu chiếc hộp nhạc bị nguyền rủa.
Ông ta đã nghe A Vân, người chủ cũ của "Âm Vật," nói một câu:
"Đồ thật thì phải trả giá thật."
Và giờ đây, ông ta đã phải trả giá bằng đôi mắt của mình.
Ông Mạnh sống trong bóng tối suốt quãng đời còn lại. Ông ta trở thành một người ăn xin mù lòa, lang thang trên đường phố, sống trong sự nghèo khó và khổ sở.
Ông ta luôn hối hận vì đã quá tham lam, vì đã không nghe lời cảnh báo về những món đồ bị nguyền rủa.
Ông ta đã học được một bài học đắt giá: không phải thứ gì lấp lánh cũng là vàng. Đôi khi, những thứ đẹp đẽ lại che giấu những điều tồi tệ nhất.
Câu chuyện về ông Mạnh nhanh chóng lan truyền trong khu phố. Những người dân càng thêm sợ hãi những món đồ còn sót lại từ "Âm Vật." Họ tránh xa chúng như tránh xa bệnh dịch.
Họ hiểu rằng, không có gì là miễn phí trên đời này. Để có được một thứ gì đó, bạn phải trả một cái giá tương xứng. Và đôi khi, cái giá đó lại quá đắt, khiến bạn phải hối hận suốt đời.
Nhưng vẫn còn những kẻ tham lam và tò mò, những người không tin vào những lời cảnh báo và sẵn sàng mạo hiểm tất cả để có được những món đồ bị nguyền rủa. Họ không biết rằng, họ đang tự đào mồ chôn mình.
Bởi vì "Âm Vật" vẫn luôn chờ đợi, sẵn sàng giăng bẫy và cướp đi những gì quý giá nhất của họ.
Và cái giá cho sự tham lam và tò mò, đôi khi, lại là cả linh hồn.