Cửa Hàng Linh Hồn - 1
Cập nhật lúc: 2025-05-10 13:52:44
Lượt xem: 57
Chương 1: Chiếc Lược Của Cô Gái Chết Trẻ
Hà My vốn không phải người tin vào những điều ma quái. Cô là sinh viên năm cuối, thực tế, năng động và luôn bận rộn với deadline cùng công việc làm thêm. Nhưng dạo gần đây, áp lực học hành và những lo toan về tương lai khiến cô cảm thấy mệt mỏi, cần một thứ gì đó mới mẻ để khuây khỏa.
Một buổi chiều mưa phùn, Hà My vô tình lạc vào một con phố nhỏ nằm khuất sau khu chợ sinh viên. Những con hẻm chật hẹp với những căn nhà cũ kỹ, tường rêu phong tạo nên một bầu không khí có chút u ám. Chính giữa con phố, một cửa tiệm không tên với tấm biển gỗ mục nát treo lơ lửng thu hút sự chú ý của cô. Ánh đèn vàng vọt hắt ra từ bên trong, tạo cảm giác vừa bí ẩn vừa tò mò.
"Cửa Tiệm Âm Vật" – cái tên mà mấy bà bán hàng gần đó thì thầm khi cô hỏi đường. Họ nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, như thể cô vừa bước chân vào một nơi không nên đến.
Hà My tặc lưỡi, tự nhủ rằng đó chỉ là những lời đồn thổi vô căn cứ. Cô đẩy cánh cửa gỗ kêu cót két bước vào bên trong.
Không gian bên trong nhỏ hẹp và tối tăm. Mùi ẩm mốc và một mùi hương lạ, khó tả xộc thẳng vào mũi. Những món đồ cũ kỹ được bày biện la liệt trên kệ, từ những chiếc đồng hồ quả lắc đã ngưng hoạt động đến những bức tranh sơn dầu phai màu. Ánh sáng yếu ớt chỉ đủ để nhìn thấy lờ mờ những bóng hình kỳ quái.
Sau quầy thu ngân là một người đàn ông gầy gò, da tái nhợt đang lúi húi lau dọn. Ông ta mặc một chiếc áo sơ mi cũ kỹ, tay đeo đôi bao tay da đen đã sờn.
"Chào cô," giọng ông ta khàn khàn, không ngước nhìn lên. "Cô cần gì?"
Hà My có chút giật mình. "À... tôi chỉ muốn xem một chút."
A Vân gật đầu, tiếp tục công việc của mình. Hà My bắt đầu dạo quanh cửa tiệm, ánh mắt tò mò lướt qua từng món đồ. Bỗng, cô dừng lại trước một chiếc lược sừng màu nâu sẫm nằm trong một chiếc hộp kính nhỏ.
Chiếc lược có thiết kế đơn giản nhưng tinh xảo, những đường vân trên sừng được chạm khắc tỉ mỉ. Nó mang một vẻ đẹp cổ điển, sang trọng, khác hẳn với những món đồ cũ kỹ xung quanh.
"Chiếc lược này bao nhiêu vậy?" Hà My hỏi.
A Vân ngước lên, nhìn chiếc lược một lúc rồi đáp: "Năm trăm nghìn."
"Sao đắt vậy?" Hà My ngạc nhiên.
"Đây là đồ cổ," A Vân giải thích. "Nó được làm từ sừng trâu nước quý hiếm, có tuổi đời hơn một trăm năm."
Hà My lưỡng lự. Năm trăm nghìn không phải là một số tiền nhỏ đối với một sinh viên như cô. Nhưng chiếc lược thực sự rất đẹp, nó khiến cô cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, như thể cô đã quen thuộc với nó từ lâu.
"Tôi... tôi lấy nó," Hà My nói.
A Vân gật đầu, lấy chiếc lược ra khỏi hộp kính và cẩn thận gói vào một lớp giấy báo cũ. Khi Hà My trả tiền, ông ta nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
"Cô nên cẩn thận khi sử dụng nó," ông ta nói. "Nó có thể mang lại những điều... không mong muốn."
Hà My phì cười. "Ông đừng dọa tôi chứ. Chỉ là một chiếc lược thôi mà."
A Vân không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn cô rời đi.
Về đến phòng trọ, Hà My cẩn thận mở gói giấy báo. Chiếc lược sừng vẫn tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, dễ chịu. Cô đưa nó lên chải tóc, cảm nhận những chiếc răng lược lướt nhẹ trên da đầu.
Đêm đó, Hà My có một giấc mơ kỳ lạ. Cô mơ thấy mình đang đứng trước một chiếc gương lớn, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống ngang lưng. Cô cầm chiếc lược sừng lên và bắt đầu chải tóc. Nhưng càng chải, cô càng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Khuôn mặt trong gương không phải là của cô.
Đó là một cô gái trẻ, xinh đẹp nhưng mang một vẻ u buồn sâu thẳm. Đôi mắt cô ta đỏ hoe, như vừa khóc xong. Cô ta chải tóc một cách vô thức, lặp đi lặp lại một động tác duy nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cua-hang-linh-hon/1.html.]
Hà My cố gắng gọi cô gái trong gương, nhưng không có tiếng trả lời. Cô ta vẫn tiếp tục chải tóc, như thể không hề nhận ra sự tồn tại của cô.
Bỗng, cô gái trong gương ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Hà My. Ánh mắt cô ta đầy oán hận và tuyệt vọng. Cô ta mở miệng, nói một điều gì đó mà Hà My không thể nghe rõ.
Hà My giật mình tỉnh giấc. Cô ngồi bật dậy trên giường, mồ hôi lạnh toát ra. Tim cô đập liên hồi, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Chỉ là một giấc mơ thôi," cô tự nhủ. "Chắc là do mình mệt quá thôi."
Nhưng cảm giác bất an vẫn không hề biến mất. Hà My nhìn sang chiếc lược sừng đặt trên bàn. Nó vẫn nằm im lìm ở đó, không có vẻ gì là nguy hiểm. Nhưng cô không thể nào quên được ánh mắt đầy oán hận của cô gái trong giấc mơ.
Những ngày sau đó, Hà My bắt đầu có những biểu hiện kỳ lạ. Cô thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, mất tập trung và hay quên. Cô cũng bắt đầu có thói quen chải tóc trước gương hàng giờ liền mà không hề hay biết.
Bạn cùng phòng của Hà My, tên là Phương Linh, nhận thấy sự thay đổi của cô.
"My, dạo này mày sao thế?" Phương Linh hỏi. "Tao thấy mày cứ lơ ngơ thế nào ấy. Lại còn suốt ngày chải tóc nữa chứ."
Hà My giật mình. "Tao chải tóc á? Tao có làm gì đâu."
"Mày không nhớ thật à?" Phương Linh ngạc nhiên. "Hôm qua tao thấy mày đứng trước gương chải tóc cả tiếng đồng hồ đấy. Tao gọi mày mãi mà mày có nghe thấy gì đâu."
Hà My rùng mình. Cô không hề nhớ bất cứ điều gì.
"Chắc là tao mệt quá thôi," cô nói. "Dạo này tao hay bị mất ngủ."
Phương Linh nhìn cô với ánh mắt lo lắng. "Hay là mày đi khám bác sĩ đi. Tao thấy mày không ổn chút nào."
Hà My gật đầu. Cô biết rằng có điều gì đó không ổn đang xảy ra với mình. Nhưng cô không thể giải thích được chuyện gì đang xảy ra.
Đêm đó, Hà My lại mơ thấy cô gái trong gương. Lần này, cô gái tiến lại gần hơn. Cô ta đưa tay ra, chạm vào mặt Hà My.
"Trả lại... trả lại cho ta..." cô ta thì thầm.
Hà My hoảng sợ hét lên và tỉnh giấc. Cô vội vàng bật đèn và chạy đến bên chiếc gương.
Khuôn mặt trong gương không phải là của cô. Đó là khuôn mặt của cô gái trong giấc mơ. Đôi mắt cô ta đỏ ngầu, nhìn Hà My với ánh mắt đầy thù hận.
"Mày là ai? Mày muốn gì?" Hà My run rẩy hỏi.
Cô gái trong gương không trả lời. Cô ta chỉ cười, một nụ cười lạnh lẽo và đáng sợ.
Bỗng, cô ta giơ chiếc lược sừng lên và đ.â.m thẳng vào gương. Chiếc gương vỡ tan thành từng mảnh vụn. Hà My hét lên và lùi lại.
Khi cô mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm trên sàn nhà, xung quanh là những mảnh vỡ của chiếc gương. Chiếc lược sừng nằm ngay bên cạnh cô.
Hà My biết rằng cô đang gặp nguy hiểm. Chiếc lược sừng không chỉ là một món đồ cổ. Nó mang theo một linh hồn oán hận, một linh hồn đang muốn chiếm lấy cơ thể cô.