Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Còn Ra Thể Thống Gì Nữa - 33

Cập nhật lúc: 2024-08-07 13:22:18
Lượt xem: 10

Lúc Dữu Vãn Âm đang sửa sang tóc tai cho Tạ Vĩnh Nhi, một bàn cờ lớn đang dần dần hình thành.

Trước khi bàn cờ lớn hoàn thành, mỗi con cờ đều cho rằng mình không nằm trong đó.

Ví dụ như Thái hậu.

Thái hậu đang dùng kéo cắt tỉa chậu hoa mà mình thích. Đại cung nữ nhỏ giọng báo: “Đại nhân Mộc Vân cầu kiến ạ.”

Người tên Mộc Vân này là một bề tôi đứng ở vị trí cuối trong đảng Thái hậu. Gã ta nói chuyện hơi lăm, có vẻ thật thà và thường bị đồng nghiệp chế giễu.

Ba ngày sau chính là ngày kí kết thư hòa đàm, Thái hậu đang bực bội vì không g.i.ế.c được đám sứ thần nước Yến kia nên mất kiên nhẫn đáp: “Gã có thể có chuyện gì để bẩm báo được?”

Đại cung nữ: “Mộc Vân nói mình có một kế ạ.”

Thái hậu: “?”

Mộc Vân được cho vào, nơm nớp nói: “Vi thần cho rằng bây giờ bệ hạ với, với đám người nước Yến kia giống, giống như gà, gà mái bảo vệ con, nên đừng va, va chạm trực tiếp…”

Thái hậu cắt gãy một cành khô kêu răng rắc: “Mộc đại nhân có đề nghị gì thì đừng ngại nói thẳng.”

Mộc Vân càng căng thẳng hơn: “Bội, Bội, Bội…”

Gã “Bội” một hồi lâu vẫn không nói được nửa sau, nhưng tự Thái hậu đã nghĩ thông, mắt lập tức sáng rực.

Bội Sơn.

Trên Bội Sơn có một lăng tẩm đang xây, là Hạ Hầu Đạm xây cho Thái hậu, gần đây sắp hoàn thành rồi.

Đó là chuyện lớn nên đúng ra Hoàng đế phải đi kiểm tra một bận với Thái hậu. Mà Bội Sơn ở xa kinh thành, Mộc Vân đang dâng một cái cớ cho bà để bà dẫn Hạ Hầu Đạm rời thành. Hoàng đế đi xa, bọn họ sẽ bất ngờ ám sát sứ thần. Đợi đến khi Hoàng đế phản ứng lại kịp thì mọi chuyện đã xong xuôi từ lâu. Sứ thần vừa chết, chuyện hai nước trở mặt là không thể tránh, trận chiến này dù Đoan vương không muốn cũng phải đánh.

Mộc Vân vẫn đang nói lắp: “Bội, Bội Sơn, Sơn…”

Thái hậu: “Hay lắm.”

Mộc Vân: “?”

Thái hậu trơ mắt nhìn Hoàng đế càng lúc càng cứng rắn, những gì nên trở mặt thì cũng đã làm, khoan dung với hắn cũng đã đến tận cùng.

Bà ngắt một đóa hoa rồi đùa nghịch bằng những ngón tay thon với móng tay đỏ thẫm: “Cứ làm thế đi, sáng mai ai gia sẽ lên núi với nó.”

Mộc Vân cười theo: “Với, với lí do này, bệ hạ sẽ không, không thể nào chối từ.”

Thái hậu co năm ngón tay lại vò nát cánh hoa, đoạn thuận tay ném xuống đất: “Bình thường không nhìn ra ngươi thông minh phết đấy.”

Nụ cười trên mặt Mộc Vân hơi cứng đờ.

Thái hậu cười nói: “Cũng không tệ. Chờ khi bọn ta đi rồi, chuyện trong thành sẽ giao cho người. Nếu như việc này thành là nhờ một phần công của ngươi đấy.”

Mộc Vân sung sướng tột cùng: “Tạ, tạ ơn Thái hậu ạ!”

Gã ta cúi đầu khom lưng đi xuống. Nhưng trước khi ra ngoài, gã lườm Thái hậu một lần cuối cùng với ánh mắt như nhìn người chết. Mà Thái hậu thì đang giao cho cung nữ đi thông báo cho Hạ Hầu Đạm nên không chú ý tới.

Cứ thế, một hồi gió to mưa lớn đang dần hình thành.

Dữu Vãn Âm đã làm tóc cho Tạ Vĩnh Nhi xong rồi, bây giờ đang nâng mặt nàng lên để trang điểm.

Dữu Vãn Âm: “Dáng lông mày của em cũng đẹp đấy.”

Tạ Vĩnh Nhi: “Nhưng trong thời đại này thì lông mày lớn quá, phải cạo bớt một chút. Thẩm mỹ của mấy người cổ đại này chả ra gì cả.”

Dữu Vãn Âm: “…”

Dữu Vãn Âm: “Đúng thật.”

Hoạt động bà tám của các chị em bạn dì trong phòng ngủ tiến hành đến bây giờ, giọng điệu nói chuyện của Tạ Vĩnh Nhi đã hoàn toàn hiện đại, nỗi phẫn uất buồn bã giữa hàng mày cũng đã phai đi không ít.

Dữu Vãn Âm kéo nàng tám về mấy trò ăn nhậu chơi bời, nói chuyện thời học sinh, nói chuyện cấp trên ác ôn và những bên A khốn kiếp. Những chủ đề và từ ngữ xa xôi đan dệt vào nhau tạo nên ảo mộng một phương. Tạ Vĩnh Nhi chìm trong đó như thể tạm thời quên đi tình hình bây giờ, trở lại làm một culi.

Tạ Vĩnh Nhi bất ngờ thở dài một hơi: “Nghĩ lại mới phát hiện, ngày ngày sau khi xuyên đến thật sự chẳng chân thực tẹo nào.”

Mục đích của Dữu Vãn Âm đã đạt được, nhưng tim bỗng chốc khó chịu.

Tạ Vĩnh Nhi không biết rằng, ngay cả việc làm một culi nàng cũng chưa từng là sự thực.

Mỗi một con cờ đều cho rằng mình không nằm trên bàn cờ.

Ví dụ như Tours.

Một mũi tên b.ắ.n rách giấy dán cửa sổ của đại sứ quán, trên mũi tên kèm theo lực gió mạnh băng thẳng về phía Tours.

Tours hơi lắc lư, người bên ngoài hoàn toàn không thấy gã ta cử động như thế nào, chỉ thấy mũi tên đó đã bị gã chụp trong tay.

Trên mũi tên có buộc kèm một tờ giấy.

Hazina cau chặt mày: “Mau buông tay đi hoàng tử, cẩn thận mũi tên có độc đấy.”

Tours nghe theo, bèn ném mũi tên đi rồi quay đầu lại nhìn vết rách trên giấy dán cửa sổ: “Nó được b.ắ.n tới từ phố đối diện.”

Hazina bước lên trước đôi bước dùng khăn bọc tay lại rồi nhặt tờ giấy lên mở ra xem, đoạn kinh ngạc nói: “Là chữ Yến.”

Trên giấy có dòng chữ viết bằng tiếng nước Yến: “Ngày mai Hoàng đế sẽ lên Bội Sơn. Có người muốn g.i.ế.c các ngươi, cẩn thận.”

Kí tên không dùng chữ, mà là một đóa hoa.

Hazina: “Người này muốn ám chỉ cái gì? Thân phận của chúng ta đã bị phát hiện rồi sao? Người này biết chúng ta muốn g.i.ế.c Hoàng đế?”

Tours trầm tư.

Nếu như thân phận bị phơi bày, mà bọn họ vẫn có thể đàng hoàng ở lại đây, chứng tỏ đối phương chưa tố cáo họ.

Chẳng lẽ trong thành vẫn còn đồng bào của bọn họ đang lẩn trốn, đang yên lặng giúp đỡ đánh trận cuối cùng này?

Hazina: “Hoàng tử à, những người nước Hạ kia tên sau âm hiểm hơn tên trước, có thể tin tưởng được không ạ?”

Tours vẫn đang nhìn chăm chăm vào đóa hoa vẽ trên giấy kia, hình như là hoa chuông.

Đấy là loài hoa mà Sani thích nhất, gã ta từng cài lên tóc nàng. Nó còn được gọi là hoa lục lạc. Mà chẳng hiểu sao, loài hoa này có thể khiến gã ta thoảng nghe được tiếng leng ka leng keng của những món trang sức trên người khi Sani nhảy múa, vô cùng kỳ ảo.

Lúc nàng được đưa tới Đại Hạ, các cô gái trong tộc đã thêu hoa chuông lên áo nàng.

Mấy tháng sau, tin nàng qua đời truyền tới nước Yến.

Nước Hạ nói nàng có ý đồ hành thích, Yến vương lại mắng nước Hạ vu oan người vô tội, sát hại Thánh nữ. Nền hòa bình yếu ớt chỉ kéo dài được mấy tháng, ngọn lửa chiến tranh lần nữa bùng lên.

Sani là người tốt đẹp nhất trên đời.

Nếu như nàng tiếp tục lớn lên, có thể nàng cũng sẽ nhiễm bụi trần, ảm đạm mờ phai, không còn xứng với cái danh “Tốt đẹp nhất” này. Nhưng nàng không có cơ hội như thế.

Dữu Vãn Âm: “Vậy tóm lại thì rốt cuộc em thích Đoan vương ở điểm nào vậy? Vì gã bạc tình bạc nghĩa, hay là tim như sắt đá vậy?”

Tạ Vĩnh Nhi không trả lời.

Dữu Vãn Âm đẩy đẩy nàng: “Nói đi nói đi mà.”

“Chị cũng biết gã bạc tình bạc nghĩa mà.” Mãi sau Tạ Vĩnh Nhi mới mở miệng: “Em không xinh đẹp, trí thông minh cũng chẳng đủ dùng ở đây, còn bị gã phát hiện là một người khác loài. Thế nhưng gã vẫn đón nhận em.”

Dữu Vãn Âm: “…”

Tạ Vĩnh Nhi: “Em cảm thấy mình là người đặc biệt đó. Tiếc rằng em lún càng sâu thì gã lại càng như gần như xa. Gã càng như thế em lại càng không cam tâm.”

“Không cam tâm?”

Tạ Vĩnh Nhi cắn cắn môi: “Chị cũng xuyên tới nên hẳn phải biết, nhân vật của chị trong nguyên tác sẽ quấn quýt không buông, biển tình trời hận với gã.”

Trong lời Tạ Vĩnh Nhi, nguyên tác này là đang nói đến “Trăm hoa đua nở vào đêm gió xuân”.

Dữu Vãn Âm: “…”

Tạ Vĩnh Nhi: “Tại sao đổi thành em lại không được?”

Dữu Vãn Âm nghe vậy, trong lòng buốt lạnh.

Sự tự ti, xoắn xuýt này của Tạ Vĩnh Nhi mới nghe thì như xuất phát từ chính người nàng, nhưng thực ra đều được viết trong “Sủng phi ác ma”.

Chẳng lẽ… Sự si tình với Đoan vương của nàng chỉ là một phần thiết lập tính cách của nhân vật?

Dữu Vãn Âm không muốn phân tích theo hướng đó, cảm giác bất lực trước số mệnh này thực sự quá khiến người ta tức thở. Hơn nữa nếu như thiết lập nhân vật không thể thay đổi thì tại sao nam chính là Đoan vương lại không yêu Tạ Vĩnh Nhi? Dữu Vãn Âm muốn tin vào giả thuyết này hơn, đó là việc tồn tại của ý chí tự do, chỉ là Tạ Vĩnh Nhi không đủ mạnh.

“Thực ra chị thấy em hơi hiểu lầm Hạ Hầu Bạc rồi.” Cô giống như nữ yêu khẽ thốt những lời dụ dỗ thánh tăng nhập ma: “Nói sao nhỉ, thực lòng mà nói hình như gã ta không có loại d*c vọng phàm tục kia.”

Tạ Vĩnh Nhi hơi khựng lại, giọng cũng lạnh đi mấy phần: “Nhưng mà gã có với chị. Ngay cả khi đã thay đổi kịch bản, em vẫn có thể cảm giác được ánh mắt gã nhìn chị khang khác.”

“Không mà.” Dữu Vãn Âm hận không thể lắc tỉnh cái cô nàng simp này: “Gã chẳng có tình cảm với ai cả, gã là nhân vật phản diện xuất sắc một lòng lập nghiệp đấy!”

Tạ Vĩnh Nhi: “?”

Mỗi một con cờ đều cho rằng mình không ở trong bàn cờ.

Ví dụ như Hạ Hầu Đạm.

Quả nhiên Hạ Hầu Đạm không có cách nào từ chối việc Thái hậu muốn ra ngoài kiểm tra lăng tẩm. Ngay cả khi biết rõ bà ta muốn điệu hổ ly sơn, hắn cũng không thể ngỗ nghịch bất hiếu nói không đi cùng được.

Tin được truyền tới, hắn chỉ đủ sức sắp xếp ám vệ: “Tối nay lén đi tiếp xúc với sứ thần, đưa cả đám bọn họ đến nơi khác ẩn thân. Hãy di chuyển nhiều nơi nhiều lần để thoát khỏi thám tử của Thái hậu. Hãy phái thêm một ít hộ vệ đến nơi ở của sứ thần, coi như để che mắt.”

Ám vệ nhận mệnh định rời đi thì Hạ Hầu Đạm lại thêm một câu: “Ngoài việc bảo vệ ra thì cũng canh giữ họ cẩn thận, đừng để họ thừa cơ chạy loạn.”

Về lý, hắn không cần phải lo lắng cho an nguy của đoàn sứ thần, bởi vì lần này Đoan vương cũng tích cực góp phần hòa đàm. Nếu như Thái hậu ra tay, Đoan vương sẽ không ngồi yên mặc kệ.

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn cảm thấy lờ mờ không đúng chỗ nào đó.

Bởi vì đến bây giờ vẫn chưa nhận được tin tức từ Uông Chiêu. Từ khi bắt đầu, họ đã nghi ngại ý đồ đến của đoàn sứ thần.

Bởi vì đã rất lâu Đoan vương không có động tĩnh, chỉ đứng ngoài quan sát hắn và Thái hậu đấu nhau, điềm tĩnh đến mức lạ thường.

Lại có lẽ chỉ vì với ác ý của thế giới này với hắn, chuyện hòa đàm sẽ không thuận buồm xuôi gió. Chuyện kỳ lạ nhất định có gì đó đáng nghi.

Hạ Hầu Đạm: “Dữu phi đâu?”

Người hầu: “Vẫn còn ở chỗ Tạ phi ạ?”

Vẫn chưa diễn xong vai tốt à? Muốn diễn đến tám mốt tập sao?

Hạ Hầu Đạm đen mặt đứng dậy đi về phía chỗ ở của Tạ Vĩnh Nhi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-ra-the-thong-gi-nua/33.html.]

Cùng lúc đó, người đánh cờ ngồi trong phủ Đoan vương.

Hạ Hầu Bạc đang nhắm mắt dưỡng thần. Nước cờ càng đến chỗ hiểm, hắn ta lại càng bình tĩnh.

Thám tử vẫn còn báo cáo: “Tours đã nhận được tờ giấy rồi ạ.”

Ngoài ra vẫn còn một người nữa báo cáo, đó chính là Mộc Vân – kẻ hồi nãy mới hiến kế ở chỗ Thái hậu: “Thái hậu nói ngày mai sẽ lên núi, bảo tôi chịu trách nhiệm g.i.ế.c lũ sứ thần.”

Hạ Hầu Bạc mở mắt, cười nói: “Ai cũng vất vả rồi. Ngày mai chính là lúc thu lưới.”

Mặt trời đã ngả về phía tây, giờ mà Đoan vương hẹn Tạ Vĩnh Nhi sắp đến.

Lúc Hạ Hầu Đạm vào phòng, cuộc đối thoại giữa Dữu Vãn Âm và Tạ Vĩnh Nhi đã đi tới ngõ cụt. Nhưng Hạ Hầu Đạm không quan tâm mà bước thẳng tới trước mặt Tạ Vĩnh Nhi: “Thái hậu bảo tôi sáng mai đi theo bà ta lên Bội Sơn. Trong chuyện này có bàn tay của Đoan vương hả?”

Tạ Vĩnh Nhi: “… Tôi không biết.”

Hạ Hầu Đạm: “Hắn ta hẹn gặp cô tối nay là muốn nói chuyện gì?”

Tạ Vĩnh Nhi: “Tôi không biết, tôi không biết thật mà.”

Hạ Hầu Đạm cười khẩy một tiếng, đoạn nói với Dữu Vãn Âm: “Tôi đã nói rồi mà, đúng là phí công.”

Tạ Vĩnh Nhi như hến ngậm chặt miệng, khăng khăng không phản bác. Nếu như nàng là hai người này, nàng cũng sẽ chẳng tin bản thân mình.

Dữu Vãn Âm hít một hơi thật sâu.

“Có nhiều thứ chị vốn không định cho em xem đâu Vĩnh Nhi à.”

Cô móc trong n.g.ự.c áo ra một cuốn sách. Khóe mắt Hạ Hầu Đạm khẽ giật, hắn giơ tay lên một chút như định ngăn cản cô, nhưng cuối cùng lại kiềm chế được bản thân.

Dữu Vãn Âm gửi một ánh mắt trấn an cho hắn: “Tư Nghiêu, em còn nhớ chứ? Đây là ghi chép khi còn sống của cậu ấy, trên đó đều là kế hoạch tuyệt mật của Đoan vương. Em hẳn phải biết là tụi chị không thể làm giả thứ này được.”

Sắc mặt Tạ Vĩnh Nhi thay đổi: “Sao hai người lại có được thứ này?”

Dữu Vãn Âm: “Ai cũng xuyên đến cả, em nói câu này là đang xem thường ai vậy?”

Tạ Vĩnh Nhi: “…”

Dữu Vãn Âm vẫn chần chừ không tung ra đòn sát thủ này là vì đang do dự, bởi vì trên đó còn hai chiêu mấu chốt nhằm vào Hạ Hầu Đạm vẫn chưa thực hiện, hình như là định chờ đến khi lật đổ Thái hậu mới ra tay. Cô vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn không làm vì định tương kế tựu kế. Một khi khiến Tạ Vĩnh Nhi biết rằng phe cô có được cuốn sách này, Tạ Vĩnh Nhi có thể nói cho Đoan vương, như thế cuốn sách này đã mất đi giá trị sau cùng.

Nhưng vừa rồi khi nghe thấy Hạ Hầu Đạm phải lên Bội Sơn, mi mắt Dữu Vãn Âm bỗng giần giật. Tuy không nói được nguyên nhân, nhưng cô có một thứ cảm giác gấp gáp như trực giác, rằng tối hôm nay họ buộc phải tìm ra chút suy tính gì đó của Đoan vương. Vì thế, nhất định bây giờ cô phải thuyết phục được Tạ Vĩnh Nhi.

Dữu Vãn Âm nghiến răng một cái, đưa cuốn sách tới: “Tự em đọc đi.”

Đoan vương phủ.

Mộc Vân giờ đứng thẳng lưng, cũng chẳng còn cà lăm nữa: “Điện hạ ơi, Tours sẽ tin vào tờ giấy kia ư?”

Hạ Hầu Bạc: “Giờ có tin cũng chẳng sao. Ngày mai lúc ngươi đi bắt bọn chúng thì đừng ngại làm ầm lên, lúc đó bọn chúng không tin cũng phải tin. Sau đó hãy thả cho bọn chúng một con đường để chúng trốn thoát. Đến lúc đó…”

Mộc Vân: “Đến lúc đó, Tours sẽ nghĩ ra rằng địa thế Bội Sơn trống trải là cơ hội tốt nhất của bọn chúng.”

Dù là Thái hậu hay Hoàng đế cũng đều đang chẳng hay biết gì, không biết thứ hàng cao cấp mà đệ nhất cao thủ nước Yến nhắm tới chính là đầu Hoàng đế. Nói cách khác, hai người đó cũng chẳng thể ra được đối sách đề phòng.

Nếu như đang ở trong cung có tầng tầng cấm vệ thì còn có thể đánh một trận. Nhưng đây là Bội Sơn hoang vu hẻo lánh, thị vệ có thể trông chừng được lăng tẩm, có điều chẳng thể quản nối rừng cây bốn phương tám hướng.

Trên sa trường, Tours là kẻ lấy một địch trăm. Lần này lại có chuẩn bị mà đến, hơn nữa Hạ Hầu Bạc còn không hoài nghi thực lực của gã ta. Nếu tính ra thì mấy kẻ trên núi kia gã có thể tiêu diệt toàn bộ. Kể cả khi người nước Yến gặp kó khăn vẫn có trợ giúp. Dọc theo con đường này, người của Đoan vương sẽ bảo vệ họ.

Mộc Vân: “Tôi sẽ đi trước chuẩn bị bên cửa thành một chút. Còn nữa, chúng ta có nên phái một số người mai phục trong rừng cây trước không ạ?”

Hạ Hầu Bạc gật đầu đồng ý: “Nếu đã thế thì nhân mã bốn phương cũng nên tề tựu rồi.”

Thứ mà đảng Đoan vương bứt trọc tóc nghĩ ra chính là kế hoạch này.

Trong cung.

Tạ Vĩnh Nhi lảo đảo, người dần dần cứng đờ.

Trong cuốn sổ của Tư Nghiêu có không ít kế hoạch, đọc qua khá quen thuộc vì đó đều xuất phát từ đề nghị của nàng. Những dòng kịch bản từ đầu không rời xa nguyên tác, nàng có thể biết trước được rất nhiều chuyện, những ý tưởng đưa ra vì Đoan vương đã tỉ mỉ đến trình độ “Ngày X tháng Y đi chỗ Z gặp người ABC”.

Thế nhưng những kế hoạch mà Tư Nghiêu ghi lại không có cái nào ăn khớp với đề nghị của Tạ Vĩnh Nhi.

Hoặc là ngày tháng giờ giấc, hoặc là địa chỉ cụ thể luôn luôn có một chút gì đó khang khác, tận lực thay đổi.

Tạ Vĩnh Nhi ở thâm cung, tất cả những lần liên lạc với Đoan vương hoàn toàn là nhờ truyền tin hoặc gặp riêng tư, không thể biết được hết mọi hoạt động của Đoan vương. Đã từng có một lần thế này, nàng đề nghị Đoan vương xúi giục phó Thống lĩnh Cấm quân trêu cợt vợ bé của Thống lĩnh. Kết quả lại nghe lén được Đoan vương trao đổi với mưu sĩ đổi kế hoạch thành hạ thuốc cho ngựa, gán một cái tội lên phó Thống lĩnh, lại dùng cái này để áp chế ông ta.

Lúc đó trong lòng nàng dấy lên chút tủi hờn, nhưng vẫn kìm chế không hỏi Hạ Hầu Bạc, trái lại còn lặng lẽ thuyết phục mình rằng đúng là sau khi cải thiện xong kế hoạch lại càng ổn thỏa hơn.

Nhưng hôm nay xét lại, hầu hết thay đổi đều chẳng có tí liên quan gì đến “Ổn thỏa” hết.

“Từ trước đến giờ hắn ta chưa từng tiếp nhận cô.” Hạ Hầu Đạm đ.â.m nốt nhát d.a.o cuối cùng: “Không chỉ không tiếp nhận, mà hơn nữa còn đề phòng cô.”

Mặt Tạ Vĩnh Nhi trắng bệch như tờ giấy.

Hạ Hầu Đạm lạnh lùng nói: “Hạ Hầu Bạc còn thực tế hơn cô nhiều. Từ lần đầu tiên cô tiên đoán cho hắn, trong mắt hắn ta cô đã trở thành một quả b.o.m hẹn giờ có chút hữu dụng. Dị loại là dị loại, chẳng có ai có tình cảm với dị loại đâu.”

Lúc nói đến hai chữ “Dị loại”, hắn nhấn rõ từng chữ vô cùng lạnh lùng cứng rắn. Dữu Vãn Âm cảm thấy hơi chói tai, bèn khe khẽ chọc hắn một cái. Nhưng Hạ Hầu Đạm vẫn nói cho xong: “Nếu hắn ta ngồi lên được ngai vàng, kẻ c.h.ế.t đầu tiên chính là cô.”

Trong sự yên tĩnh, Dữu Vãn Âm lần nữa nhấc cọ lên quẹt thêm chút nữa lên môi Tạ Vĩnh Nhi: “Trang điểm xong rồi, em đi gặp hắn ta đi.”

Thấy Tạ Vĩnh Nhi im lặng hồi lâu, Dữu Vãn Âm bèn giơ tấm gương lên trước mặt nàng: “Em xem đã hài lòng chưa?”

Tạ Vĩnh Nhi mất hồn mất vía nhìn thoáng qua, con ngươi bỗng co rụt lại.

Cách trang điểm này chẳng hề theo phong cách của người xưa, từ lông mày đến đôi mắt đều sắc sảo lạ thường, hiện đại đến mức khiến nàng gần như nhìn thấy chính bản thân mình của trước đây.

Quả thực đã viết luôn hai chữ “Dị loại” lên mặt.

Phủ Đoan vương.

Hạ Hầu Bạc nói với Mộc Vân: “Khoảng thời gian này đã vất vả cho ngươi rồi.”

Mộc Vân là mưu sĩ đắc lực nhất dưới trướng Đoan vương. Gã bị phái đi nằm vùng ở đảng Thái hậu, mấy năm qua khiêm tốn làm việc, còn vất vả hơn cả Ngụy thái phó hồi xưa. Nhưng Đoan vương tâm tư kín đáo, thấy gã làm mọi việc thuận lợi bèn nảy chút ý dò xét.

Để biểu thị lòng trung, gã đã hiến không ít diệu kế cho Đoan vương, dần dần thay vị trí của Tư Nghiêu. Mà kế hoạch lần này cũng do gã đề xuất dẫn đầu.

Ngay cả thế, lúc vội vã ắt hẳn có chút biến số.

Ví dụ như đám người nước Yến kia có hành động theo ý muốn của họ không, liệu Hạ Hầu Đạm hoặc Thái hậu có sớm nghe phong thanh gì không.

Nếu như trận chiến này thắng lợi, thiên hạ đại thế rơi vào tay Đoan vương, gã chính là công thần số một. Mà một khi xảy ra sơ suất gì…

Nghĩ đến đó, lòng bàn tay của Mộc Vân đã đầy mồ hôi lạnh. Hắn vội đáp: “Để đảm bảo tuyệt đối không xảy ra sai sót gì, tối nay điện hạ có thể hỏi Tạ phi nương nương thêm chút ạ.”

Tạ Vĩnh Nhi bước trên những tia nắng cuối cùng trong ngày, một mình đi về phía lãnh cung. Nàng vừa ra khỏi, Hạ Hầu Đạm liền phái một ám vệ đi theo: “Trông coi cô ta từ đằng xa thôi, đừng lại quá gần khiến Đoan vương cảnh giác.”

Dữu Vãn Âm nhìn bóng lưng của Tạ Vĩnh Nhi, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chẳng biết có suôn sẻ hay không nữa.”

Phản ứng của Tạ Vĩnh Nhi không giống như cô nghĩ, bình thản hơn quá. Quả thật cô không chắc chắn lắm với thế giới nội tâm của mấy chị em này.

Hạ Hầu Đạm: “Giờ cô bất an cũng muộn rồi, sổ Tư Nghiêu cũng cho cô ta xem rồi mà.”

Dữu Vãn Âm: “…”

Cô liếc trộm Hạ Hầu Đạm một cái.

Giận hở?

Khi quay về tẩm điện của mình, Hạ Hầu Đạm vẫn giữ nét mặt như cũ.

Dữu Vãn Âm cúi đầu ăn tối, lại liếc trộm hắn thêm mấy lần.

Hạ Hầu Đạm im lặng gắp một miếng cá cho cô.

Bầu không khí quá lúng túng, cuối cùng Dữu Vãn Âm quyết định phá vỡ im lặng: “Tôi biết anh không tin Tạ Vĩnh Nhi.”

Hạ Hầu Đạm: “Biết là tốt rồi.”

Dữu Vãn Âm: “Nhưng lí do anh không tin em ấy nghĩ kỹ lại khá kỳ quái. Trong thế giới này, ngoại trừ hai chúng ta thì tất cả đều là người trong sạch, kể cả những bề tôi bị anh thuyết phục kia. Chẳng lẽ anh cũng không ôm hy vọng với họ sao?”

“Thiết lập của bọn họ là những người tốt cúc cung tận tụy, còn Tạ Vĩnh Nhi thì sao?”

“Nhưng mà thiết lập của Tư Nghiêu vốn dĩ là thuộc đảng Đoan vương, còn thiết lập của Hạ Hầu Bạc lại thần hồn điên đảo với Tạ Vĩnh Nhi đấy thôi.”

Hạ Hầu Đạm nghẹn họng một chút, không lên tiếng.

Dữu Vãn Âm cảm thấy mình đã nắm được mấu chốt: “Hình như anh cực kỳ kỳ thị người trong sách.”

Hạ Hầu Đạm bị đ.â.m trúng nỗi đau nào đó ngày xưa, hắn không nhịn được mà nở nụ cười trào phúng: “Vậy chúng ta cứ rửa mắt chờ xem đi, xem Tạ Vĩnh Nhi có phụ lời thổ lộ thật lòng của cô không.”

Dữu Vãn Âm ngẩn người nhìn hắn một cách lạ lẫm.

Hạ Hầu Đạm tức giận nói: “Sao hả?”

“Tôi có thổ lộ thật lòng gì với em ấy à? Trước đó tôi đã có cảm giác là lạ rồi, nhưng ngại hỏi anh…” Dữu Vãn Âm chầm chậm nói: “Anh đang ghen tị đấy sao?”

Câu nói này cô vốn định trêu chọc để dỗ Hạ Hầu Đạm cười một cái, ai ngờ đôi đũa trong tay Hạ Hầu Đạm đang hạ xuống bất chợt dừng lại.

Dữu Vãn Âm: “?”

Hạ Hầu Đạm ngẩng lên nhìn cô một cái, đoạn cười như cô mong muốn: “Đúng thế.”

Dữu Vãn Âm: “…”

Chả rõ mạch não của người này, nhưng mà mặt già nong nóng rồi.

Trong lãnh cung cũ rích kia.

Trời đã tối sầm. Đêm nay không trăng không sao, chỗ này lại xa ánh đèn trong cung, gần như giơ tay là không thấy được năm ngón.

Người Tạ Vĩnh Nhi vẫn còn yếu lắm, gió đêm thốc tới khiến nàng không nhịn được mà rùng mình. Nàng không dám đốt đèn, chỉ dò dẫm trong bóng đêm bước vào cổng, bỗng nhiên lọt vào một cái ôm.

Tạ Vĩnh Nhi vô thức lùi lại, người kia lại cởi áo ngoài ra choàng lên người cô: “Vĩnh Nhi à.”

Nàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy được một hình bóng mờ ảo. Tạ Vĩnh Nhi không biết giờ phút này nét mặt của người đó ra sao, chỉ nghe được một giọng nói dịu dàng quen thuộc: “Nàng đã chịu khổ rồi.”

Tạ Vĩnh Nhi vùi mặt vào lồ ng n.g.ự.c hắn ta, yếu đuối cọ cọ: “Điện hạ, ngài cũng biết đến thăm em sao.”

Loading...