Chương 3: Mật Mã Trong Ảnh
Những ngày sau đó trôi qua trong sự căng thẳng và bất an. An Yên cố gắng phớt lờ những cơn ác mộng, những nghi ngờ về Diệp Tinh, nhưng chúng vẫn ám ảnh cô, không chịu buông tha. Cô cảm thấy mình đang bị mắc kẹt trong một cái lồng vô hình, không lối thoát.
Một buổi chiều, khi cả gia đình họ Diệp đều ra ngoài, An Yên quyết định sẽ tìm kiếm manh mối về quá khứ của mình. Cô biết rằng, nếu muốn khám phá ra sự thật, cô phải tự mình hành động, không thể trông chờ vào ai khác.
Cô bắt đầu lục lọi khắp căn phòng của mình, từ tủ quần áo, ngăn kéo, đến gầm giường. Cô tìm kiếm một thứ gì đó có thể giúp cô nhớ lại, một bức ảnh, một lá thư, một món đồ vật cũ. Nhưng cô không tìm thấy gì cả. Tất cả những gì cô có đều là những thứ mới, những thứ được gia đình họ Diệp mua cho cô sau khi cô được nhận nuôi.
Thất vọng, An Yên định bỏ cuộc thì ánh mắt cô chợt dừng lại ở chiếc tủ đựng đồ cũ kỹ đặt ở góc phòng. Chiếc tủ này đã có từ rất lâu, từ trước khi gia đình họ Diệp chuyển đến căn biệt thự này. Bà Diệp từng nói rằng chiếc tủ này chứa đầy những đồ vật linh tinh, không có giá trị gì, nên không ai động đến nó.
An Yên tiến lại gần chiếc tủ, phủi lớp bụi dày bám trên bề mặt. Cô mở cánh cửa tủ ra, và một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi cô. Bên trong tủ là một mớ hỗn độn những đồ vật cũ kỹ, từ sách vở, quần áo, đến đồ chơi, đồ trang sức.
An Yên bắt đầu lục lọi trong mớ đồ hỗn độn ấy. Cô tìm thấy một vài cuốn sách cũ, một vài bộ quần áo đã lỗi thời, và một vài món đồ chơi đã hỏng hóc. Nhưng không có gì liên quan đến cô, không có gì gợi nhớ về quá khứ của cô.
Khi cô gần như tuyệt vọng, cô chợt nhìn thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ nằm ở tận cùng của tủ. Chiếc hộp được khóa lại bằng một chiếc khóa đồng nhỏ. An Yên tò mò nhặt chiếc hộp lên, lắc nhẹ. Bên trong có vẻ như chứa một vài món đồ nhỏ.
Cô cố gắng mở chiếc khóa, nhưng không được. Cô không muốn phá hỏng chiếc hộp, vì cô cảm thấy nó rất quan trọng, nó có thể chứa đựng một bí mật nào đó.
Sau một hồi suy nghĩ, An Yên quyết định sẽ tìm cách mở chiếc khóa mà không làm hỏng chiếc hộp. Cô lục lọi trong ngăn kéo bàn học của mình, tìm thấy một chiếc kẹp tóc bằng kim loại. Cô cẩn thận đưa chiếc kẹp tóc vào ổ khóa, xoay nhẹ.
Mất một lúc, cuối cùng chiếc khóa cũng mở ra. An Yên thở phào nhẹ nhõm, mở nắp hộp ra.
Bên trong hộp là một vài bức ảnh cũ, một chiếc vòng cổ hình lưỡi liềm bằng bạc, và một lá thư đã úa vàng.
An Yên run rẩy cầm những bức ảnh lên, xem xét từng tấm một. Hầu hết các bức ảnh đều là ảnh gia đình, chụp những người mà cô không hề quen biết. Nhưng đến bức ảnh cuối cùng, tim cô chợt đập nhanh hơn.
Trong bức ảnh, một bé gái khoảng năm, sáu tuổi, có khuôn mặt giống hệt cô, đang đứng cạnh một người phụ nữ trẻ. Người phụ nữ ấy có mái tóc dài đen óng, đôi mắt to tròn, và nụ cười rạng rỡ. Trên cổ người phụ nữ ấy đeo một chiếc vòng cổ hình lưỡi liềm, giống hệt chiếc vòng cổ đang nằm trong hộp.
An Yên cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cô biết, người phụ nữ trong ảnh chính là mẹ ruột của cô. Cô chưa từng nhìn thấy mẹ mình trước đây, nhưng cô cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ với người phụ nữ ấy. Cô cảm thấy như mình đã biết người phụ nữ ấy từ rất lâu rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/con-co-thu-muoi-hai/3.html.]
An Yên lật mặt sau của bức ảnh, hy vọng sẽ tìm thấy một dòng chữ nào đó, một cái tên, một địa chỉ. Nhưng mặt sau của bức ảnh hoàn toàn trống trơn.
Thất vọng, An Yên cầm chiếc vòng cổ hình lưỡi liềm lên, ngắm nghía. Chiếc vòng cổ được làm bằng bạc, chạm khắc tinh xảo hình lưỡi liềm. Cô đeo chiếc vòng cổ lên cổ, cảm thấy một cảm giác ấm áp, quen thuộc lan tỏa khắp cơ thể.
Cuối cùng, An Yên mở lá thư đã úa vàng ra, cẩn thận đọc từng dòng chữ. Lá thư được viết bằng một thứ ngôn ngữ mà cô không hề biết. Cô đoán rằng đó có thể là tiếng mẹ đẻ của cha mẹ cô.
Cô quyết định sẽ tìm người dịch lá thư này. Cô tin rằng, lá thư này có thể chứa đựng những bí mật quan trọng về quá khứ của cô, về thân phận thật sự của cô.
Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng xe hơi dừng trước cổng nhà. Gia đình họ Diệp đã về. Cô vội vàng cất chiếc hộp vào tủ, đóng cửa tủ lại, rồi chạy nhanh về phòng mình.
Khi Diệp Tinh bước vào phòng cô, An Yên đang ngồi trên giường, giả vờ đọc sách. Diệp Tinh nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.
"Em làm gì vậy? Sao chị thấy em vội vàng thế?" Diệp Tinh hỏi.
"Em không làm gì cả. Em chỉ đang đọc sách thôi." An Yên đáp, cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật tự nhiên.
"Thật không?" Diệp Tinh hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
"Thật mà. Chị không tin em sao?" An Yên hỏi, cố gắng tỏ ra vô tội.
Diệp Tinh im lặng một lúc, rồi mỉm cười. "Chị tin em. Nhưng em đừng quên là chị luôn ở bên cạnh em, nếu có chuyện gì, cứ nói với chị nhé."
"Vâng ạ." An Yên đáp, cảm thấy một sự bất an dâng trào trong lòng.
Cô biết rằng Diệp Tinh đang theo dõi cô, đang cố gắng tìm hiểu xem cô đang làm gì. Và cô cũng biết rằng, cô phải cẩn thận hơn, nếu không muốn bị phát hiện.
Cô sẽ tiếp tục tìm kiếm sự thật. Cô sẽ khám phá ra quá khứ của mình. Nhưng cô sẽ phải làm điều đó một cách bí mật, kín đáo, để không ai có thể cản trở cô.