Chương 2: Vết Cắt Trên Cổ Tay
Đêm xuống, bóng tối nuốt chửng cả căn biệt thự rộng lớn, chỉ còn lại ánh đèn vàng vọt hắt hiu từ những ngọn đèn ngủ. An Yên nằm thao thức trên giường, trằn trọc mãi không tài nào chợp mắt được. Những cơn ác mộng kinh hoàng lại ùa về, ám ảnh tâm trí cô.
Trong giấc mơ, cô thấy mình đang đứng giữa một biển lửa, xung quanh là những tiếng la hét, kêu cứu thảm thiết. Cô cố gắng chạy trốn, nhưng đôi chân cứ như bị xiềng xích, không thể nào nhấc lên được. Rồi cô nhìn thấy một người phụ nữ, gương mặt bị che khuất bởi làn khói đen, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ hình lưỡi liềm. Người phụ nữ ấy đưa tay về phía cô, miệng mấp máy điều gì đó, nhưng cô không thể nghe rõ.
An Yên giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả lưng áo. Tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô ngồi bật dậy, ôm chặt lấy đầu gối, cố gắng xua tan những hình ảnh kinh hoàng vừa rồi.
Những cơn ác mộng này đã bắt đầu xuất hiện từ vài tháng nay, ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Chúng khiến cô mất ngủ, suy nhược tinh thần, và luôn sống trong trạng thái căng thẳng, lo lắng. Cô đã cố gắng tìm hiểu ý nghĩa của những giấc mơ này, nhưng vô ích. Chúng chỉ là những mảnh ký ức rời rạc, không có liên kết, không có đầu đuôi.
Bất chợt, An Yên cảm thấy một cơn đau nhói ở cổ tay trái. Cô đưa tay lên xoa xoa, cảm nhận được một vết sẹo dài, mỏng manh. Vết sẹo này đã có từ lâu, từ trước khi cô được gia đình họ Diệp nhận nuôi. Cô không biết nó từ đâu mà có, nhưng mỗi khi nhìn thấy nó, cô lại cảm thấy một nỗi buồn man mác, một sự mất mát khó tả.
Sáng hôm sau, An Yên thức dậy với đôi mắt thâm quầng và khuôn mặt mệt mỏi. Cô cố gắng trang điểm để che đi vẻ bơ phờ, nhưng không thành công. Khi cô bước xuống nhà, bà Diệp đã đợi sẵn ở phòng ăn, vẻ mặt đầy lo lắng.
"An Yên, con sao vậy? Mẹ đã bảo con đừng thức khuya rồi mà." Bà Diệp nhẹ nhàng trách móc.
An Yên cúi đầu, cảm thấy áy náy. "Con xin lỗi mẹ. Tại con khó ngủ quá."
"Hay là để mẹ đưa con đi khám bác sĩ nhé? Dạo này con gầy đi nhiều quá, mẹ lo lắm." Bà Diệp đề nghị.
"Dạ không cần đâu ạ. Con chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn là được." An Yên vội vàng từ chối. Cô không muốn đến bệnh viện, cô sợ những ánh mắt dò xét, những câu hỏi khó xử.
Đúng lúc đó, Diệp Tinh bước vào phòng ăn, vẻ mặt tươi tắn như mọi ngày. Cô kéo ghế ngồi xuống cạnh An Yên, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô.
"An Yên, em làm sao vậy? Nhìn em mệt mỏi quá. Có phải em lại thức khuya đọc truyện không?" Diệp Tinh hỏi, giọng nói đầy quan tâm.
An Yên lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười. "Em không sao đâu chị. Chắc là do em hơi mệt thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/con-co-thu-muoi-hai/2.html.]
"Em đừng giấu chị. Nếu có chuyện gì, cứ nói với chị nhé." Diệp Tinh nói, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
An Yên cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt muốn chia sẻ với Diệp Tinh về những cơn ác mộng, về vết sẹo, về những nỗi bất an trong lòng. Nhưng rồi cô lại kìm nén lại. Cô không thể tin tưởng hoàn toàn vào Diệp Tinh, cô sợ rằng những bí mật của cô sẽ bị lợi dụng, sẽ bị phản bội.
Trong bữa ăn, An Yên cảm thấy khó nuốt. Cô cố gắng ăn vài miếng cho có lệ, nhưng rồi lại bỏ dở. Bà Diệp và Diệp Tinh nhìn cô với ánh mắt lo lắng, khiến cô càng cảm thấy khó chịu.
Sau bữa ăn, An Yên lên phòng, đóng chặt cửa lại. Cô ngồi xuống bàn học, mở cuốn nhật ký ra. Đây là nơi duy nhất cô có thể trút bầu tâm sự, nơi cô có thể viết ra những suy nghĩ, cảm xúc thật của mình.
Cô cầm bút lên, bắt đầu viết:
"Hôm nay, em lại gặp ác mộng. Những hình ảnh kinh hoàng ấy cứ ám ảnh em mãi không thôi. Em không biết chúng có ý nghĩa gì, nhưng em cảm thấy chúng rất quan trọng, chúng có thể là chìa khóa để mở ra quá khứ của em.
Em cũng không biết tại sao em lại cảm thấy bất an, lo lắng khi ở gần chị Diệp Tinh. Chị ấy rất tốt với em, luôn quan tâm, chăm sóc em. Nhưng em không thể nào tin tưởng chị ấy hoàn toàn. Em sợ rằng chị ấy đang che giấu điều gì đó, rằng chị ấy không thật lòng với em.
Em biết rằng em đang sống trong một thế giới đầy dối trá, âm mưu. Em phải mạnh mẽ, phải tỉnh táo để bảo vệ mình. Em không thể để cho ai lợi dụng, hay điều khiển em.
Em sẽ tìm ra sự thật. Em sẽ khám phá ra quá khứ của mình. Em sẽ không để cho ai cản trở em."
Sau khi viết xong, An Yên cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cô gấp cuốn nhật ký lại, cất vào ngăn kéo. Cô đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm đen kịt.
Bất chợt, cô nhìn thấy một bóng người thấp thoáng trong vườn. Cô nheo mắt lại, cố gắng nhìn rõ hơn. Đó là Diệp Tinh. Cô ấy đang đứng dưới gốc cây cổ thụ, ngước mắt nhìn lên phòng cô, trên tay cầm một điếu thuốc lá.
An Yên giật mình. Diệp Tinh hút thuốc? Cô chưa bao giờ biết điều này. Diệp Tinh luôn tỏ ra là một cô gái hoàn hảo, không tì vết, không có bất kỳ thói hư tật xấu nào. Nhưng giờ đây, cô lại nhìn thấy một Diệp Tinh hoàn toàn khác, một Diệp Tinh bí ẩn, khó đoán.
An Yên cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô vội vàng kéo rèm cửa sổ lại, rồi lùi dần về phía giường, ôm chặt lấy chăn. Cô cảm thấy như mình đang bị theo dõi, bị đe dọa.
Đêm nay, cô biết, sẽ lại là một đêm dài, đầy ác mộng. Và cô, An Yên, sẽ phải đối mặt với những bí mật, những âm mưu đang bủa vây lấy cô.