Chương 15: Nụ Cười Sau Bức Gương
Năm tháng trôi qua, An Yên tiếp tục công việc giúp đỡ những người gặp khó khăn. Cô thành lập một quỹ từ thiện mang tên "Ánh Sáng Lưỡi Liềm" (tên gợi nhớ đến chiếc vòng cổ của mẹ cô), chuyên hỗ trợ trẻ em bị bạo hành tinh thần và những người trẻ tuổi lạc lối.
Cô vẫn thường xuyên đến thăm Diệp Tinh ở viện tâm thần. Dù Diệp Tinh không còn nhận ra cô, An Yên vẫn kể cho cô nghe về những thành công của quỹ từ thiện, về những mảnh đời được thay đổi nhờ sự giúp đỡ của cô. Cô hy vọng, dù chỉ là một chút, những câu chuyện ấy có thể chạm đến phần sâu kín nhất trong tâm hồn Diệp Tinh.
Một ngày nọ, sau khi thăm Diệp Tinh, An Yên trở về căn nhà nhỏ của mình ở vùng quê. Cô đứng trước gương, nhìn vào khuôn mặt mình. Thời gian đã để lại những dấu vết trên gương mặt cô, nhưng đôi mắt cô vẫn sáng ngời, ánh lên sự kiên định và lòng trắc ẩn.
Cô chợt nhận ra một điều. Trong suốt những năm tháng qua, cô đã cố gắng trốn chạy khỏi quá khứ, cố gắng quên đi những đau khổ mà Diệp Tinh và những người khác đã gây ra cho cô. Cô đã cố gắng trở thành một người hoàn toàn khác, một người tốt đẹp hơn, mạnh mẽ hơn.
Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, một phần nào đó của cô vẫn còn bị ảnh hưởng bởi Diệp Tinh. Cô đã học được cách kiểm soát cảm xúc, cách tính toán, và cách thao túng người khác. Cô đã trở nên lạnh lùng và lý trí hơn.
Cô nhận ra rằng, cô đã vô tình trở thành một phiên bản khác của Diệp Tinh. Cô đã trở thành một người mà cô từng ghét bỏ.
Ý nghĩ đó khiến cô rùng mình. Cô không muốn trở thành Diệp Tinh, cô muốn là chính mình. Cô muốn sống một cuộc sống chân thật, một cuộc sống tràn đầy yêu thương và sự đồng cảm.
Cô quyết định sẽ thay đổi. Cô sẽ cố gắng loại bỏ những tính cách tiêu cực mà cô đã học được từ Diệp Tinh. Cô sẽ cố gắng trở nên ấm áp và gần gũi hơn với mọi người. Cô sẽ cố gắng sống một cuộc sống ý nghĩa và hạnh phúc.
Cô đến trung tâm tư vấn tâm lý, gặp gỡ những đứa trẻ mà cô đang giúp đỡ. Cô lắng nghe những câu chuyện của chúng, chia sẻ những kinh nghiệm của mình, và động viên chúng vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.
Cô nhận ra rằng, việc giúp đỡ người khác không chỉ mang lại niềm vui cho họ, mà còn giúp cô chữa lành những vết thương trong lòng.
Cô cũng dành thời gian để chăm sóc bản thân. Cô tập thể dục, đọc sách, nghe nhạc, và đi du lịch. Cô cố gắng tìm lại những niềm vui trong cuộc sống, những niềm vui mà cô đã bỏ lỡ trong quá khứ.
Cô kết bạn với những người tốt bụng và chân thành. Cô chia sẻ những suy nghĩ, cảm xúc của mình với họ, và nhận được sự ủng hộ và động viên từ họ.
Cô dần trở nên cởi mở và hòa đồng hơn. Cô không còn sợ hãi hay nghi ngờ mọi người nữa. Cô đã học được cách tin tưởng vào bản thân mình, và tin tưởng vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Một buổi tối, khi An Yên đang ngồi đọc sách bên cửa sổ, cô nhận được một cuộc gọi từ bác sĩ tâm lý của Diệp Tinh.
"Tôi có một tin muốn báo cho cô. Diệp Tinh đã qua đời," bác sĩ tâm lý nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/con-co-thu-muoi-hai/15.html.]
An Yên sững sờ. Dù đã biết trước điều này sẽ xảy ra, cô vẫn cảm thấy một nỗi buồn sâu sắc.
"Tôi rất tiếc về chuyện này. Cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều trong cuộc sống," bác sĩ tâm lý nói.
"Cô ấy đã được yên nghỉ rồi," An Yên đáp.
"Tôi muốn cảm ơn cô vì những gì cô đã làm cho Diệp Tinh. Cô đã giúp cô ấy có những ngày cuối đời ý nghĩa hơn," bác sĩ tâm lý nói.
"Tôi không làm gì cả. Tôi chỉ làm những gì mà tôi nên làm," An Yên đáp.
"Cô đã làm rất nhiều. Cô đã cho Diệp Tinh thấy rằng, vẫn còn có những người yêu thương và quan tâm đến cô ấy," bác sĩ tâm lý nói.
An Yên im lặng một lúc, rồi nói. "Tôi hy vọng rằng, cô ấy đã tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn."
"Tôi tin là như vậy. Cô ấy đã mỉm cười trước khi qua đời," bác sĩ tâm lý nói.
An Yên cảm thấy một sự nhẹ nhõm trong lòng. Cô biết rằng, Diệp Tinh đã được giải thoát khỏi những đau khổ của cuộc sống.
Cô cúp máy, và nhìn ra bầu trời đêm. Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, như những viên kim cương.
Cô nhớ lại những lời nói cuối cùng của Diệp Tinh: "Nếu không có tao, mày là ai hả An Yên?"
Cô hiểu ra rằng, Diệp Tinh đã sai lầm. Cô không cần Diệp Tinh để trở thành một người có ý nghĩa. Cô có thể tự mình tạo ra một cuộc sống tốt đẹp, một cuộc sống ý nghĩa và hạnh phúc.
Cô nhìn vào gương, và thấy một nụ cười nở trên môi mình. Đó không phải là nụ cười lạnh lùng và tính toán như trước đây, mà là một nụ cười ấm áp và chân thành.
Nhưng ai biết được, nụ cười ấy thực sự thuộc về ai? Có phải là An Yên, cô gái đã vượt qua những khó khăn và tìm thấy hạnh phúc? Hay là một phần nào đó của Diệp Tinh, vẫn còn tồn tại trong tâm hồn cô?
Ai kiểm soát ai, có lẽ, sẽ mãi là một câu hỏi không có lời giải đáp. Chỉ biết rằng, An Yên đã sống, đã yêu, và đã tha thứ. Và đó là tất cả những gì quan trọng.
(Kết thúc)