Chương 14: Con Cờ Không Còn Là Con Cờ
Những năm tháng sau đó, An Yên dồn hết tâm sức vào công việc của mình. Cô đi khắp nơi, từ những vùng quê nghèo khó đến những thành phố lớn, gặp gỡ và giúp đỡ hàng trăm, hàng nghìn trẻ em bị tổn thương.
Cô mở những trung tâm tư vấn tâm lý, tổ chức những buổi hội thảo, và viết những cuốn sách hướng dẫn, giúp các em nhỏ vượt qua những nỗi đau trong quá khứ, tìm lại niềm vui trong cuộc sống.
Cô trở thành một chuyên gia tâm lý nổi tiếng, được nhiều người kính trọng và yêu mến. Cô được mời tham gia vào các chương trình truyền hình, các diễn đàn quốc tế, và được trao tặng nhiều giải thưởng cao quý.
Nhưng dù thành công đến đâu, An Yên vẫn không quên những gì đã xảy ra trong quá khứ. Cô vẫn nhớ về cha mẹ, về Diệp Tinh, và về luật sư Hoàng. Cô vẫn nhớ về những lời nói dối, những âm mưu, và những hành động tàn ác mà họ đã gây ra.
Cô biết rằng, những vết sẹo trong lòng cô sẽ không bao giờ lành hẳn. Nhưng cô đã học được cách sống chung với chúng, và biến chúng thành động lực để giúp đỡ người khác.
Một ngày nọ, An Yên nhận được một lá thư từ viện tâm thần. Lá thư được gửi từ một bác sĩ tâm lý, người đang điều trị cho Diệp Tinh.
Trong thư, bác sĩ tâm lý viết rằng, Diệp Tinh đang trong tình trạng rất tệ. Cô ta bị mắc chứng rối loạn đa nhân cách, và thường xuyên nói chuyện với một người tưởng tượng, người mà cô ta gọi là An Yên.
Bác sĩ tâm lý cho rằng, An Yên có thể giúp Diệp Tinh cải thiện tình trạng của mình, bằng cách đến thăm và nói chuyện với cô ta.
An Yên do dự, không biết có nên đến thăm Diệp Tinh hay không. Cô vẫn còn cảm thấy đau đớn và tức giận khi nghĩ về những gì Diệp Tinh đã gây ra. Nhưng cô cũng cảm thấy thương cảm cho Diệp Tinh, người đang phải chịu đựng những nỗi đau tinh thần.
Cuối cùng, An Yên quyết định sẽ đến thăm Diệp Tinh, với hy vọng có thể giúp cô ta tìm lại sự bình yên trong tâm hồn.
Cô đến viện tâm thần, và được bác sĩ tâm lý dẫn đến phòng của Diệp Tinh. Cô nhìn thấy Diệp Tinh đang ngồi trên giường, ôm chặt một con búp bê. Khuôn mặt cô ta ngơ ngác, đôi mắt vô hồn.
"Diệp Tinh, chị có nhận ra em không?" An Yên hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Diệp Tinh ngước lên, nhìn An Yên, và mỉm cười. "An Yên, em đến thăm chị thật sao? Chị rất vui khi được gặp em."
An Yên cảm thấy một sự xót xa trong lòng. Cô biết rằng, Diệp Tinh không còn là người mà cô từng biết nữa. Cô ta đã hoàn toàn mất trí nhớ, và sống trong một thế giới tưởng tượng.
"Chị có khỏe không?" An Yên hỏi.
"Chị rất khỏe. Chị đang sống rất hạnh phúc," Diệp Tinh đáp.
"Chị đang làm gì vậy?" An Yên hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/con-co-thu-muoi-hai/14.html.]
"Chị đang chơi với búp bê. Em có muốn chơi cùng chị không?" Diệp Tinh hỏi.
An Yên gật đầu. Cô ngồi xuống bên cạnh Diệp Tinh, và bắt đầu chơi với búp bê. Cô cố gắng nói chuyện với Diệp Tinh, hỏi cô ta về những kỷ niệm trong quá khứ.
Nhưng Diệp Tinh không nhớ gì cả. Cô ta chỉ nói những điều vô nghĩa, và cười một cách ngây ngô.
An Yên ở lại với Diệp Tinh suốt cả buổi chiều. Cô chơi với cô ta, đọc sách cho cô ta nghe, và hát cho cô ta nghe. Cô cố gắng làm mọi thứ để giúp Diệp Tinh cảm thấy vui vẻ và thoải mái.
Khi trời tối, An Yên phải rời đi. Cô ôm Diệp Tinh, và nói lời tạm biệt.
"Tạm biệt chị, Diệp Tinh. Em sẽ đến thăm chị thường xuyên," An Yên nói.
Diệp Tinh mỉm cười, và vẫy tay chào tạm biệt An Yên.
An Yên rời khỏi phòng của Diệp Tinh, và đi đến phòng của bác sĩ tâm lý.
"Chị ấy thế nào rồi?" An Yên hỏi.
"Tình trạng của cô ấy vẫn rất tệ. Cô ấy không còn khả năng phục hồi nữa," bác sĩ tâm lý đáp.
"Tôi có thể làm gì để giúp cô ấy?" An Yên hỏi.
"Cháu có thể đến thăm cô ấy thường xuyên, và nói chuyện với cô ấy. Điều đó sẽ giúp cô ấy cảm thấy bớt cô đơn và buồn bã," bác sĩ tâm lý đáp.
An Yên gật đầu. Cô quyết định sẽ đến thăm Diệp Tinh thường xuyên, để giúp cô ta có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Từ đó trở đi, An Yên thường xuyên đến thăm Diệp Tinh trong viện tâm thần. Cô chơi với cô ta, đọc sách cho cô ta nghe, và hát cho cô ta nghe. Cô cố gắng làm mọi thứ để giúp Diệp Tinh cảm thấy vui vẻ và thoải mái.
Cô không còn hận thù Diệp Tinh nữa. Cô đã tha thứ cho cô ta, và chấp nhận cô ta như một người bạn.
Cô biết rằng, Diệp Tinh đã phải chịu đựng rất nhiều trong cuộc sống. Cô ta đã bị lợi dụng, bị lừa dối, và bị phản bội bởi những người mà cô ta tin tưởng nhất. Cô ta đã phải sống trong dối trá và đau khổ suốt nhiều năm.
An Yên muốn giúp Diệp Tinh tìm lại sự bình yên trong tâm hồn, và có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Cô đã không còn là con cờ trong ván cờ của Diệp Tinh nữa. Cô đã trở thành một người bạn, một người đồng hành, và một người luôn sẵn sàng giúp đỡ Diệp Tinh.