Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Con Cờ Thứ Mười Hai - 1

Cập nhật lúc: 2025-05-10 14:00:00
Lượt xem: 21

Chương 1: Con Nuôi

Ánh nắng chiều tà hắt những vệt cam nhạt lên khung cửa sổ kính, nhuộm cả căn phòng khách rộng lớn của biệt thự họ Diệp một màu vàng úa. An Yên ngồi im trên chiếc ghế sofa bọc nhung mềm mại, hai bàn tay đan chặt vào nhau đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch. Đã năm năm trôi qua kể từ ngày cô bước chân vào căn nhà này, nhưng cảm giác lạc lõng, bơ vơ vẫn thường trực, như một cơn gió lạnh len lỏi vào tận xương tủy.

"An Yên, con sao vậy? Mặt con tái mét thế kia?"

Giọng nói dịu dàng như rót mật của bà Diệp vang lên, kéo An Yên trở về thực tại. Cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh nhìn đầy lo lắng của người phụ nữ trung niên thanh lịch. Bà Diệp tiến lại gần, đặt tay lên trán cô, khẽ nhíu mày.

"Có phải con không khỏe? Dạo này thời tiết thay đổi thất thường, con bé Diệp Tinh nhà ta cũng sụt sịt mấy hôm nay rồi."

An Yên lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười trấn an. "Con không sao ạ, chỉ là hơi mệt một chút thôi. Chắc là do con học bài khuya quá."

"Đừng có gắng quá sức. Dù sao thì con cũng mới mười tám tuổi, còn cả tương lai phía trước. Sức khỏe là quan trọng nhất." Bà Diệp dịu dàng khuyên nhủ, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

An Yên cúi đầu, cảm giác một cỗ ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô biết bà Diệp thật lòng quan tâm đến mình, nhưng dù cố gắng đến đâu, cô vẫn không thể nào xóa bỏ được khoảng cách vô hình giữa cả hai. Cô không phải con gái ruột của bà, mà chỉ là một đứa trẻ mồ côi được gia đình họ Diệp nhận nuôi sau một vụ tai nạn xe hơi thảm khốc. Vụ tai nạn ấy không chỉ cướp đi cha mẹ ruột của cô, mà còn lấy đi cả ký ức tuổi thơ, khiến cô trở thành một tờ giấy trắng.

"An Yên, chị hai về rồi nè!"

Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía cửa, cắt ngang dòng suy nghĩ của An Yên. Diệp Tinh, cô con gái cưng của gia đình họ Diệp, bước vào phòng với nụ cười rạng rỡ trên môi. Mái tóc đen dài óng ả xõa ngang vai, làn da trắng mịn như sứ, đôi mắt to tròn long lanh như chứa cả bầu trời sao, Diệp Tinh đẹp đến mức khiến người ta phải ngỡ ngàng.

"Tinh Tinh về rồi đấy à? Mau lại đây xem em gái con này, mặt mày xanh xao hết cả rồi." Bà Diệp vẫy tay gọi Diệp Tinh đến gần.

Diệp Tinh nhanh chóng bước đến bên cạnh An Yên, ánh mắt chứa đầy sự quan tâm. "An Yên, chị nghe mẹ nói em không khỏe? Có chuyện gì vậy? Có cần chị gọi bác sĩ không?"

An Yên nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của Diệp Tinh, cố gắng tìm kiếm một chút gợn sóng, một chút dối trá, nhưng cô không thấy gì cả. Chỉ có sự lo lắng chân thành, sự quan tâm thật lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/con-co-thu-muoi-hai/1.html.]

"Em không sao thật mà, chị đừng lo lắng." An Yên đáp, giọng nói khẽ run lên.

Diệp Tinh khẽ thở phào, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của An Yên. "Em đấy, lúc nào cũng mạnh mẽ như vậy. Nhưng đừng quên là em vẫn còn có chị, có mẹ. Nếu có chuyện gì khó khăn, đừng ngại chia sẻ với chị nhé."

"Vâng ạ." An Yên gật đầu, cảm giác một dòng nước ấm áp chảy qua tim.

Trong mắt người ngoài, An Yên và Diệp Tinh là một cặp chị em hoàn hảo. Một người xinh đẹp, thông minh, tài giỏi, là niềm tự hào của gia đình. Một người dịu dàng, ngoan ngoãn, biết quan tâm đến người khác, là niềm an ủi của gia đình. Họ luôn bên cạnh nhau, chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn.

Nhưng An Yên biết, sâu bên trong mối quan hệ tưởng chừng như hoàn hảo ấy, có một khoảng cách vô hình ngăn cách họ. Khoảng cách ấy không phải do sự khác biệt về địa vị, về dòng máu, mà là do một thứ gì đó khó nắm bắt, khó lý giải. Một thứ gì đó khiến An Yên luôn cảm thấy bất an, lo lắng, như thể cô đang bước đi trên một lớp băng mỏng manh, chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng có thể khiến cô rơi xuống vực sâu.

"An Yên, hay là tối nay em ngủ cùng chị nhé? Chị sẽ kể chuyện cho em nghe, chắc chắn em sẽ ngủ ngon hơn đấy." Diệp Tinh đề nghị, nụ cười trên môi vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời.

An Yên thoáng do dự. Ngủ cùng Diệp Tinh? Ý nghĩ ấy khiến cô vừa cảm thấy ấm áp, vừa cảm thấy bất an. Cô không biết tại sao, nhưng mỗi khi ở gần Diệp Tinh, cô luôn có cảm giác như mình đang bị quan sát, bị kiểm soát.

"Thôi ạ, em không muốn làm phiền chị. Em ngủ một mình quen rồi." An Yên từ chối, cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật tự nhiên.

Diệp Tinh khẽ nhíu mày, nhưng rồi lại nhanh chóng mỉm cười. "Vậy cũng được. Nhưng nếu em cảm thấy không khỏe, nhớ gọi chị ngay nhé."

"Vâng ạ." An Yên đáp, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Diệp Tinh khuất sau cánh cửa.

Căn phòng khách lại trở về vẻ tĩnh lặng vốn có. An Yên ngồi im trên ghế sofa, ánh mắt hướng về phía khung cửa sổ, nơi những vệt nắng chiều đang dần tắt lịm. Cô cảm thấy một nỗi cô đơn, lạc lõng bao trùm lấy trái tim. Cô là ai? Cô đến từ đâu? Tại sao cô lại có mặt ở đây? Những câu hỏi ấy cứ lẩn quẩn trong đầu cô, không có lời giải đáp.

Cô chỉ biết rằng, cuộc sống của cô ở gia đình họ Diệp không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Có những bí mật đang ẩn giấu, có những âm mưu đang được sắp đặt. Và cô, An Yên, chỉ là một con cờ trong một ván cờ lớn mà cô không hề hay biết.

 

Loading...