Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 448: Cô ấy nhượng bộ trước sự bất lực của anh

Cập nhật lúc: 2025-08-09 16:22:49
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Khiêm cúp điện thoại.

Dịch tiến gần, vỗ nhẹ lên vai : "Thật ! Hay là lát nữa mời cô ngoài, dỗ dành cho kỹ một chút?"

Lục Khiêm ngẩng mặt bầu trời đêm.

Màn đêm phủ một lớp sương mỏng, đến nao lòng.

Minh Châu của còn lấp lánh hơn cả đêm tối.

Hắn lấy áo khoác và chìa khóa xe, định rời , Dịch và mấy khác sốt ruột: "Chơi thêm chút nữa !"

Lục Khiêm nhạt: "Cô đang giận đấy! Anh thật sự lo ?"

Dịch nghịch bài tay, đáp: "Dỗ dành cho kỹ ! Người sinh cho hai đứa nhỏ !"

Nụ của Lục Khiêm càng thêm nhạt nhòa.

Khi rời , thậm chí liếc Hồ tiểu thư.

Hồ tiểu thư và chấm dứt tình cảm từ lâu, nhưng trong lòng cô, Lục Khiêm vẫn là đàn ông quan trọng nhất, nên khỏi chạnh lòng.

Dịch chỗ .

Hắn đặt bài xuống, hai lá bài phát tiếng va chạm nhẹ.

Hắn : "Tình cảm con thật kỳ lạ! Rõ ràng thua kém ai, nhưng thiếu chút duyên phận! Chí Nhân... Lục Khiêm ngày ngày đấu đá với khác, chỉ như Minh Châu mới hợp với ."

Hồ tiểu thư đỏ mắt.

Cô nào , chỉ là cảm thấy buồn mà thôi.

...

như Lục Khiêm dự đoán, Minh Châu chạy đến nhà Hoắc Thiệu Đình và Ôn Mạn.

Ôn Mạn hiếm khi việc.

Căn biệt thự cô chăm chút vô cùng tinh tế.

Đêm đến, hương hoa lai tỏa khắp sân vườn.

Minh Châu chẳng tâm trạng ngắm , thậm chí mặt lũ trẻ cũng mất hết bình tĩnh, mắt đỏ hoe.

Tiểu Hoắc Tây vốn đang chán việc đàn dương cầm.

Cô bé đau đầu vì nó.

Đứa trẻ chạy ngay đến, ôm lấy tay Minh Châu, an ủi bằng giọng nũng nịu: "Có cụ ngoại cô giận ?"

Bị trẻ con bóc mẽ, Minh Châu ngượng chín mặt.

Ôn Mạn vỗ nhẹ m.ô.n.g Tiểu Hoắc Tây.

Hoắc Thiệu Đình từ tầng hai xuống.

Dù ở nhà, vẫn ăn mặc chỉn chu, toát lên vẻ quý tộc.

Hắn dừng giữa cầu thang, em gái.

Ánh mắt đầy soi xét.

Ôn Mạn chịu vẻ nghiêm khắc của , khẽ : "Để em chuyện với Minh Châu! Anh trông bọn trẻ !"

Hoắc Thiệu Đình lắc đầu: "Để với cô !"

Hắn liếc mắt hiệu cho Minh Châu.

Từ nhỏ, Minh Châu sợ , cô mím môi, Ôn Mạn đầy cầu cứu.

Ôn Mạn bất lực.

Kể từ khi Hoắc Thiệu Đình mắc "bệnh tâm lý" , trở thành bá chủ trong nhà, cô cũng dám trái ý .

Minh Châu đành lên lầu.

Vẻ mặt ủ rũ.

Tiểu Hoắc Tây bụm miệng, thán phục: "Bố thật đáng sợ!"

Hoắc Thiệu Đình bất chợt , Tiểu Hoắc Tây, mà thẳng Ôn Mạn.

Nụ đầy ẩn ý.

Ôn Mạn mặt nóng bừng, cô với Tiểu Hoắc Tây: "Ít mấy câu !"

Tiểu Hoắc Tây nào chịu !

Cô bé chỉ sự thật.

Hai em họ Hoắc phòng việc tầng hai, Hoắc Thiệu Đình bảo cô xuống ghế sofa, còn lấy nước.

Chuyện giữa Minh Châu và Lục Khiêm, vốn .

Sự việc tối nay, cũng Ôn Mạn kể.

Hắn giận buồn .

Hắn rót nước đặt mặt Minh Châu, xuống cạnh cô, hỏi nhẹ nhàng: "Ghen giận đấy hả?"

Minh Châu chịu nhận: "Em !"

Hoắc Thiệu Đình xoa đầu cô, giọng dịu dàng: "Nếu thì mũi và mắt đều đỏ hết ? Anh nhớ nhà nuôi thỏ ."

Hắn càng như , mắt Minh Châu càng đỏ.

Họ là em ruột, nhiều chuyện thể thẳng thắn.

Minh Châu khẽ: "Em ghen! Chỉ là em nhớ chuyện cũ."

Cô chỉ là...

Dạo Lục Khiêm theo đuổi cô, khiến cô quên mất quá khứ phong lưu của .

quá cao ước bản !

Cô cũng , cơn giận của vô lý. Cô và Lục Khiêm chia tay, gặp ai cũng là quyền tự do, cần báo cáo với cô.

cô vẫn buồn.

Minh Châu nhẹ nhàng dựa sofa, ánh mắt bối rối.

Hoắc Thiệu Đình hạ giọng: "Em vẫn thích !"

"Anh!..."

Hoắc Thiệu Đình mỉm : "Đừng vội phủ nhận, Minh Châu! Thực và chị dâu cũng tìm lý do để hai tái hợp, nên bao lâu nay chúng từng lời nào cho Lục Khiêm! Minh Châu, nếu tìm một lý do, đó là em vẫn thích !"

Thích, nên cần lý do.

Thích, nên mất lý trí.

Thích, nên khi cân nhắc, vẫn chuyện đáng.

Minh Châu sững .

Hoắc Thiệu Đình vỗ đầu cô như vỗ thú cưng: "Gặp chuyện là chạy đến với chị, em còn bằng Tiểu Hoắc Tây! Người kiêu ngạo như Sùng Quang cũng nó dụ về."

Minh Châu ngượng ngùng.

Cô cúi mặt xuống.

Hoắc Thiệu Đình ôm nhẹ vai cô, dịu dàng: "Thích thì cứ ! Không vì ai, vì chính em!"

"Anh!"

Minh Châu thẫn thờ: "Em tưởng em và đến với nhất."

Hoắc Thiệu Đình : "Thì ? Em thích mà!"

lúc , cửa phòng việc mở .

Ôn Mạn bưng khay hoa quả , vô tình thấy cảnh em mật, cô liếc Hoắc Thiệu Đình.

Hoắc Thiệu Đình mỉm .

Ôn Mạn đặt hoa quả xuống, cũng xoa đầu Minh Châu: "Cậu đến , gặp em!"

Minh Châu kịp chuẩn .

Hoắc Thiệu Đình khuyên giải, nhưng cô vẫn sẵn sàng.

Hoắc Thiệu Đình kéo cô dậy: "Gặp ! Không thì chuyện cứ đè nặng trong lòng em mãi."

Minh Châu xuống lầu.

theo, mà còn giữ Ôn Mạn trong phòng việc.

Phiêu Vũ Miên Miên

Người đàn ông khóa cửa .

Hắn , chống hai tay lên thành sofa lưng Ôn Mạn, mặt gần sát cô, thở nóng hổi: "Vừa ghen đấy hả?"

Ôn Mạn vốn định .

Cô nghịch nút áo sơ mi của , phủ nhận: "Ừ, em ghen đấy! Anh định dỗ em thế nào?"

Hoắc Thiệu Đình bật .

Nếu khách và bọn trẻ ngủ.

Hắn .

Hoắc Thiệu Đình kiềm chế, chỉ hôn cô thật lâu, cuối cùng khàn giọng: "Ôn Mạn, tối nay em đừng hòng ngủ!"

Ôn Mạn áp mặt cổ .

Làn da nơi đó nóng bừng, mạch m.á.u đập mạnh.

Một sức hút đàn ông thuần túy.

nhịn vuốt nhẹ...

Hoắc Thiệu Đình ánh mắt sâu thẳm, cô thật sợ!

...

Dưới lầu.

Lục Khiêm đến, Tiểu Hoắc Tây chạy quanh .

Rót nước cho cụ ngoại.

Lấy giày cho cụ ngoại.

Xoa bóp chân cho cụ ngoại, thiết hơn cả con ruột.

Lục Khiêm bế cô bé cạnh, nhịn xoa đầu đứa trẻ. Minh Châu từ lầu xuống thấy cảnh ... Ha, khác hẳn với vẻ phong lưu của ở hộp đêm tối nay.

Lục Khiêm tiếng bước chân.

Hắn ngẩng lên cô, lúc , ánh mắt cả hai còn căng thẳng.

Rất bình lặng.

nhiều trẻ con ở nhà, Minh Châu chuyện với ở đây, cô khẽ hỏi: "Anh xe đến ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-448-co-ay-nhuong-bo-truoc-su-bat-luc-cua-anh.html.]

Lục Khiêm gật đầu.

Cô cúi mắt: "Đi xe ! Em đói !"

Lục Khiêm đương nhiên từ chối.

Khi dậy, Tiểu Hoắc Tây vẫn còn bám lấy chân , dịu dàng : "Lần sẽ đến thăm cháu."

Anh dẫn Minh Châu rời .

Khi lên xe, Lục Khiêm thực sự khá bất ngờ.

Minh Châu tuy ngây thơ nhưng cũng chút cá tính.

Tối nay cô tức giận như , lúc bình tĩnh đến lạ, thậm chí còn đồng ý ăn cùng .

cơ hội như thế , Lục Khiêm sẽ bỏ lỡ.

Anh thắt dây an cô: "Muốn ăn gì?"

Minh Châu cúi đầu chơi điện thoại, vẻ lơ đãng: "Thước Thước từng dẫn nó ăn rau rừng, bảo ngon, ăn món đó !"

Lục Khiêm bật : "Hợp với em đấy! Ngày nào cũng la lối giảm cân!"

Thực hề béo.

Ngược , vóc dáng Minh Châu cực kỳ chuẩn, cao ráo với đôi chân dài miên man.

Anh bật định vị chuyên tâm lái xe.

Chuyện về cô Hồ ở hộp đêm, cả hai đều nhắc tới, Minh Châu cũng tưởng sẽ lờ , bởi đó kỷ niệm vui vẻ gì.

khi xe dừng cửa nhà hàng.

Lục Khiêm khẽ : "Minh Châu, và cô chẳng còn gì từ lâu ! Hôm nay chỉ là khí quá, cô sát nên giữ cách! Nếu điều khiến em khó chịu và tổn thương, hứa sẽ tham gia những buổi tiếp khách kiểu nữa!"

Minh Châu thấy cay đắng trong lòng, cũng hổ.

Hiện tại cô chẳng là gì của , tư cách yêu cầu giữ .

Cô mơ hồ đáp: "Anh tự quyết định !"

Nói xong, cô định mở cửa xuống xe.

Lục Khiêm đặt tay lên vai cô, đôi mắt đỏ của cô, thì thầm: "Anh thật lòng! Minh Châu, xin , khiến em buồn ! Bà cụ nhà luôn bảo, dù lý do gì nữa, chỉ cần em của !"

Minh Châu cắn môi.

phản bác, vài lời khó .

lúc Lục Khiêm quá dịu dàng.

Họ cũng hiếm khi bình yên như thế , thêm lời Hoắc Thiệu Đình hôm nay phát huy tác dụng.

Cô ngẩng mặt .

Cô nhớ Lục Khiêm từng , còn trẻ nữa!

Anh sợ kịp!

Môi Minh Châu run nhẹ, mãi cô mới thốt : "Chúng , chúng ..."

Cô thực sự ngại ngùng.

Lục Khiêm hiểu phụ nữ.

Minh Châu chỉ vài từ, nhưng giọng điệu đầy sự cam chịu bất đắc dĩ.

Sao thể để cô hổ?

Đàn ông phong độ của đàn ông, hơn nữa từ đầu đến cuối đều thuộc về .

Anh để cô hết, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Không ăn rau rừng ? Anh đặt bàn , nhanh nhà hàng đóng cửa mất."

Minh Châu thả lỏng .

Cô "ừ" một tiếng, định xuống xe thì Lục Khiêm hôn tới.

kịp phản ứng.

Mở to mắt khuôn mặt điển trai đang phóng đại mắt...

Trong xe tối om.

Da Lục Khiêm trắng như sứ, đeo kính gọng vàng mảnh, sang trọng và lịch lãm.

Trong chuyện tình cảm, hiểu hơn cô nhiều.

Lục Khiêm hôn điêu luyện, giữ đầu cô, đôi mắt đen chằm chằm trực tiếp trao bản cho cô, thứ mềm mại ẩm ướt đó quậy phá trong miệng cô.

Chỉ vài giây, cả như điện giật.

Minh Châu lâu cảm giác .

Lần họ từng qua đêm cùng , nhưng cô say rượu nên nhớ nhiều chi tiết.

lúc thứ thật đến mức kinh .

Bàn tay ấm áp của Lục Khiêm cũng nhẹ nhàng đặt lên eo thon của cô.

Minh Châu đột nhiên nắm chặt tóc , giọng rời rạc: "Lục Khiêm, đừng!"

Lục Khiêm như thấy.

Nụ hôn , mãnh liệt mà quyến luyến...

Khi kết thúc, cả trong vòng tay , chỉ cách lớp áo sơ mi mỏng manh, nhịp tim đập thình thịch.

Lục Khiêm áp trán cô.

Anh cũng kích động kém.

đàn ông khác phụ nữ, họ luôn dày mặt hơn.

Lục Khiêm xoa lưng cô, thì thầm: "Em sắp nhổ hết tóc của chú Lục đấy!"

Chú Lục...

Minh Châu mắt ngân ngấn lệ.

gì, chỉ khẽ cúi mắt...

Lục Khiêm cảm xúc của cô đang ở ngã rẽ, tiến thoái đều trong khoảnh khắc .

Anh nhớ cô đến điên cuồng, liền ôm chặt cô lòng.

Xe sang trọng, ghế lái rộng.

ép lên đùi , ôm cô như một đứa trẻ, Lục Khiêm còn lấy từ túi áo một viên kẹo, đút cho cô ăn.

Minh Châu vẫn im lặng.

Lục Khiêm kéo đầu cô xuống, hôn cô.

"Anh bảo nhà hàng sắp đóng cửa ?"

Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm, giọng khàn đặc: "Nếu đóng cửa thì tự nấu cho em ăn! Minh Châu, đến đường Quảng Nguyên nhé?"

Cô ngẩng mặt .

Lục Khiêm nhẹ nhàng vuốt má cô: "Anh nấu cho em ăn!"

phản đối, Lục Khiêm đồng ý.

Chỉ là khởi động xe ngay, mà hôn cô lâu, lâu nữa...

Khi xe tới nơi, là 10 giờ đêm.

Lục Khiêm cư xử mực đắn.

Anh mời cô sofa, cắt hoa quả cho cô, còn đưa cả máy tính bảng để cô xem phim.

Anh tự bếp.

Minh Châu quyết định của đúng sai, nhưng tới đây thì thể nũng nữa, cô dựa sofa xem phim, thỉnh thoảng liếc Lục Khiêm.

Dáng giữ gìn quá .

Ở cái tuổi , vẫn như ngày đầu gặp.

Minh Châu mà ngẩn ngơ.

Lục Khiêm mang sữa , thấy cô đờ đẫn, liền nhéo má cô: "Uống sữa ."

chịu uống.

"Vừa ăn kẹo uống sữa, còn bữa khuya nữa, em sẽ béo mất."

Cô tưởng Lục Khiêm sẽ bảo cô béo.

khi cô, ánh mắt thăm thẳm, ôn nhu : "Sợ lên hình đúng ? Vậy sẽ nấu đồ ăn dinh dưỡng ít calo cho em."

Minh Châu mím môi.

Cuối cùng khóe miệng cũng nhếch lên.

Lục Khiêm cúi xuống hôn cô, giọng nhẹ nhàng: "Anh thực sự ăn em! hôm nay tạm thôi !"

Gì chứ!

Minh Châu bếp, cảm giác như về quá khứ.

Lục Khiêm mặc áo sơ mi trắng, quần tây xám.

Phần áo cài gọn thắt lưng, eo thon khiến phụ nữ ôm.

còn là cô bé ngây thơ nữa.

việc tới đây là cho tín hiệu rõ ràng.

rõ.

Cô bước tới, nhẹ nhàng ôm từ phía .

Lục Khiêm cứng , lát mới mỉm dịu dàng: "Vẫn còn một lúc nữa, đói hả?"

Má cô áp lưng , thì thầm: "Lục Khiêm! Lần chúng định nghĩa gì ?"

Anh "ừ" một tiếng.

"Là bạn gái nhé? Anh đang trong thời gian thử thách, em hài lòng cứ việc đuổi !"

Minh Châu xong .

Cô vẫn dựa lưng ấm áp của , thì thào: "Trong thời gian thử thách em sẽ xem mắt nữa, cũng gần gũi với khác, cô Hồ cô Vương, bất kể phụ nữ gia đình nào, cũng ?"

Lục Khiêm : "Được! Anh chủ !"

Sau lưng im lặng.

Mãi , cảm nhận ẩm, Lục Khiêm nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

Giọng khàn đặc: "Đừng Minh Châu! Đừng !"

Loading...