yêu Tống Vũ, ở bên .
điều khao khát , là một Tống Vũ cũng ở bên .
Nếu Tống Vũ ở bên , cho dù loại bỏ tất cả chướng ngại, vẫn chịu ở bên , thì cho dù bẻ gãy chân , mãi mãi giam cầm bên cạnh , cũng ý nghĩa gì cả.
thấy nụ dịu dàng khuôn mặt , thấy đôi mắt trong veo, thấy hạnh phúc, thấy niềm vui, chứ là sự đau khổ và tuyệt vọng ngừng.
Ngay cả khi rơi xuống địa ngục, trở thành ma quỷ, khi đối diện với Tống Vũ, nghĩ, vẫn sẽ giữ một chút nhân tính.
Nếu đối với Tống Vũ mà , kìm nén rung động sai lầm sẽ giúp sống dễ dàng hơn, thì, cứ để .
quyết định, buông tay.
Buông bỏ sự đeo bám , buông bỏ sự cố chấp của .
Giống như từng buông bỏ Phương Gián.
Bản xưa nay vẫn , thể nắm, cũng thể buông.
Vì cần , thì cũng thể cần .
Nếu tiếp tục bám riết, gì khác biệt với Thời Ngộ?
khỏi tự giễu một tiếng.
Nếu Thời Ngộ thấy t.h.ả.m hại như bây giờ, chắc chắn sẽ vui sướng điên cuồng.
Hoặc lẽ, sẽ an ủi một chút.
Cảm giác yêu hết đến khác vứt bỏ, nhất định thấu hiểu sâu sắc.
Thôi bỏ .
Về nhà thôi.
Thế là, nhanh chóng dậy khỏi mặt đất, về nhà.
ngang qua một quầy bán bánh trôi tàu, bước thẳng qua.
Đi vài bước, : "Bác ơi, cho cháu một phần."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-dau-da-chet/chuong-48-loi-to-tinh.html.]
Khi đến chung cư, điện thoại đột nhiên reo lên.
Là Tống Vũ gọi đến.
lẩm nhẩm đếm mười giây trong lòng, mới từ từ bấm nút , một lời.
"Em đang ở ?" Giọng Tống Vũ dịu dàng.
Hừ, dịu dàng đến mấy cũng vô dụng thôi.
"Đang ở quán bar tán trai ," lạnh nhạt , "Có chuyện gì ?"
"Mặt em còn đau ?" Giọng trầm xuống, mang theo sự hối và xót xa.
"Không đau chút nào, dù em cũng quen đ.á.n.h từ nhỏ mà." với giọng điệu mỉa mai.
"Xin , cho dù chuyện gì xảy , cũng nên động tay với em." Giọng Tống Vũ khàn .
lạnh đáp.
sẽ chấp nhận lời xin .
Tống Vũ tiếp tục: "Tiền bối điện thoại của là vì tiệm của cô quá bận. Sau khi xác nhận cô an , chính thức cảm ơn cô , vì vất vả đóng vai bạn gái của suốt thời gian qua."
sững sờ: "Cái gì mà đóng vai bạn gái của ?"
Tống Vũ tự giễu: "Sau khi bố qua đời, sự tự trách và hối hận choán hết đầu óc . Anh nhất thời bốc đồng nhờ tiền bối giúp đóng vai bạn gái của . Lúc bố còn sống, thể theo ý nguyện của họ. Ít nhất, trong tang lễ, cho họ một sự đàng hoàng, cũng để dễ đối phó với sự dò hỏi của và bạn bè. Còn một lý do nữa, là nghĩ, thể khiến em từ bỏ, khiến em còn thích nữa. Có ngu ngốc lắm ? Tinh Tinh, mặc dù chú hơn ba mươi tuổi , nhưng trong một chuyện, chú thực , ấu trĩ vô cùng."
"..."
chút mơ hồ.
Tống Vũ thở dài: "Anh và tiền bối từ đầu đến cuối chỉ là bạn bè. Cô rõ ý tưởng của ấu trĩ, nhưng vẫn tử tế hợp tác diễn vở kịch đó với . Vì , chiều nay khi em lừa , hoảng loạn ngay lập tức, sợ rằng cô thực sự vì sự ngu ngốc nhất thời của mà mất mạng, trở thành nạn nhân vô tội nhất. Em đúng, nên kéo cô . Cái tát đó đáng lẽ nên tát chính mặt mới ."
"Anh nghĩ, chỉ cần giả vờ bạn gái, chỉ cần hết đến khác đẩy em , sớm muộn gì em cũng sẽ từ bỏ tình cảm . Giống như hôm nay, em nhất định hết hy vọng , đúng ? Tinh Tinh, đột nhiên nhận , thể buông bỏ nhất, thực là chính . Năm đó, khi em và Phương Gián xác định mối quan hệ, cả như rơi xuống hố băng, phong bế trái tim , chấp nhận bất kỳ ai khác ngoài em. Mãi đến khi em chia tay Phương Gián, mới sống nữa."
"Anh hèn hạ lắm đúng ? Rõ ràng em thất tình, bạn trai cũ mất tích, với tư cách là một chú, kiềm chế mà lén lút vui mừng, mừng vì em về bên , mừng vì chúng thiết như xưa. Phải hèn hạ và vô liêm sỉ đến mức nào, mới nảy sinh ý nghĩ chiếm hữu cháu gái ruột của ? Khi em ôm , rằng em cũng yêu , tình yêu tội và vô vọng tích tụ trong lòng bao nhiêu năm qua, cuối cùng cũng an ủi."
" là trưởng bối. Đứa trẻ thể tùy tiện, mắc , giở trò, còn trách nhiệm của trưởng bối, là sửa chữa sai lầm. Từ nhỏ đến lớn, bố luôn dạy như . Trong mắt họ, luôn giữ sự ưu tú, chính trực, mắc bất kỳ sai lầm nào. Dù nội tâm dơ bẩn đến , bên ngoài cũng cố gắng tỏ là một bình thường. Mặc dù mắc đầu tiên là chính , nhưng tỏ nghiêm túc, ép đẩy em , quát mắng em, xa lánh em. Điều thực sự dày vò , là sự đeo bám của em, mà là việc đẩy em , khao khát nắm chặt lấy em."