Bây giờ nghĩ , cảm ơn điều, để thể tặng cặp vòng cổ đôi đầu tiên trong đời cho Tống Vũ.
Thế nhưng Tống Vũ quá cao, thể đeo lên , cả gần như treo lên .
Tống Vũ mặt nặng trĩu đẩy , nghiêm giọng: "Tinh Tinh, dạo em bất thường như ? Nghe hôm qua em ông bà nội tức giận suýt nhập viện? Họ già , cơ thể chịu nổi đả kích, là cháu, em nên chăm sóc cảm xúc của họ nhiều hơn, dù thế nào nữa, họ vẫn luôn với em."
Rất , trai giẫm trúng điểm mấu chốt của một cách chính xác.
"Tốt với ?" lạnh một tiếng. " rõ ràng với Phương Gián là chia tay, bày tỏ thích nữa, nhưng ông bà nội vẫn bất chấp ý của , ép với Phương Gián, đây gọi là với ? Anh họ suýt nữa lôi quỳ xuống xin Phương Gián ?"
Ánh mắt Tống Vũ đột nhiên tối sầm , nắm chặt vai : "Tại sớm cho ? Họ em thương ?"
trừng mắt : "Anh quan tâm ?"
Biểu cảm của Tống Vũ cứng đờ, rơi im lặng.
Đến lúc , thậm chí còn chịu một lời ngọt ngào nào.
"Anh cũng giống họ, hy vọng ngoan ngoãn lấy một thích ?" tiếp tục hỏi.
Tống Vũ rút tay đang đặt vai , vẫn im lặng.
Thật vô vị.
tiện tay ném cặp vòng cổ đôi thùng rác, lưng bỏ một ngoảnh .
, chỉ ngại phận mà dám bộc lộ thôi.
vẫn kìm cơn giận.
Ai cũng thể về phía , nhưng Tống Vũ thì .
Chỉ là .
Nếu ngay cả cũng còn thuộc về ... thì cuộc đời sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
một đường lâu, phía một chút động tĩnh nào.
Người chú sẽ vứt bỏ về nhà luôn đấy chứ?
Còn là con đấy!?
đầu một cách giận dữ, chỉ thấy Tống Vũ đang im lặng lái xe theo , ánh mắt chúng chạm qua cửa kính xe, , né tránh ánh mắt của .
Ánh mắt , luôn tràn đầy sự thương hại, xót xa, và kìm nén.
Từ lâu về , thường xuyên dùng ánh mắt đó để từ xa.
Khi sáu tuổi, một đứa trẻ nghịch ngợm giật lấy con búp bê vải yêu thích của , tìm ông bà nội lóc, nhưng họ yêu cầu nhường nhịn khác. Chính Tống Vũ giúp lấy con búp bê đó.
Khi mười tuổi, mỗi khi thấy cà rốt trong bát là buồn nôn, nhưng vì sợ ông nội mắng, đành nhịn sự khó chịu mà ép ăn. Chính Tống Vũ âm thầm gắp cà rốt trong bát của .
Khi mười sáu tuổi, các bạn nữ phiên mỗi ngày, chỉ ngày nào cũng mặc đồng phục. Chính Tống Vũ tặng chiếc váy voan trắng đầu tiên trong đời, mặc trông như một cô dâu nhỏ xinh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-dau-da-chet/chuong-21-hen-ho.html.]
Khi hai mươi tuổi, khi chịu tủi , lao vòng tay Tống Vũ lớn, nhưng dứt khoát đẩy . cứ nghĩ ghét bỏ, trong lòng oán hận, bao giờ để ý đến sự giằng xé và nỡ trong mắt .
c.h.ế.t hai , mới thực sự hiểu ánh mắt của .
Trong khoảnh khắc đó, tất cả sự tức giận trong lòng đều tan biến.
nên giận .
mãi mãi nên giận .
Tống Vũ dừng xe ở lề đường, mở cửa ghế phụ, ngoan ngoãn .
Sau đó, dang hai tay, nũng như khi còn bé: "Ôm một cái."
Bị từ chối cũng , mặt , cần giữ thể diện.
từ chối.
Anh tháo dây an , nghiêng gần, nhẹ nhàng ôm lấy .
Trong xe vô cùng tĩnh lặng.
Chỉ tiếng thở của và hòa quyện .
"Anh quan tâm mà." Giọng khàn khàn, lòng bàn tay ấm áp đặt lên đầu .
Em .
Chú , em mà.
"Em thể bất cứ điều gì em , ai quyền chi phối em." Anh khẽ.
"Vâng." áp mặt sát n.g.ự.c .
Trong xe của Tống Vũ một mùi cà phê thoang thoảng, đắng xen lẫn ngọt. Kể từ khi , thói quen uống cà phê, thậm chí còn để một vài túi hương cà phê trong xe, để hương thơm luôn bao quanh. Vì , cũng dần yêu thích hương vị cà phê.
khẽ hít lấy mùi hương quen thuộc , tham lam tận hưởng sự ấm áp và bình yên mà mang .
Chỉ khi ở bên Tống Vũ, mới cảm thấy giống một bình thường.
Có nhịp tim sống động, tính khí của một đứa trẻ, sự tủi , sự kỳ vọng.
Ông trời ban cho cơ hội sống , nhất định là để thể yêu Tống Vũ thật .
Nhất định là .
Bụng bỗng réo lên "ùng ục".
Tống Vũ khẽ: "Rồi, đưa em ăn."
ôm chặt lấy chịu buông: "Ôm thêm một tiếng nữa."