Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi! - Chương 56

Cập nhật lúc: 2025-04-29 12:14:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thiên Du!" Mạnh Thiên Du nhân lúc Cố Sanh lơ đễnh, dùng sức giằng tay nàng ra, chạy về phía Mạnh Thiên Tề. Triệu Vũ cũng rất nhanh tìm được Từ Giai, bọn hắn không có thời gian thừa để hàn huyên, Triệu Vũ kéo Từ Giai chạy thẳng ra ngoài thôn.

Mấy nữ sinh khác cũng chạy theo, bọn bảo tiêu cố gắng chặn ở phía sau, nhưng đám dân làng như thể đã đỏ mắt, một cuốc bổ tới, quần áo trên người bảo tiêu liền nhuốm máu, hiện trường nồng nặc mùi m.á.u tanh.

Một đám người tạo thành cảnh tượng ngươi đuổi ta chạy, tất cả đều như phát điên chạy xuống núi.

Cố Sanh tụt lại sau bọn họ một bước, nhưng đám dân làng này căn bản không chạm nổi vào góc áo của nàng. Ngay lúc nàng chuẩn bị thi triển thuật pháp để chặn những người này lại, thì chợt phát hiện đám người phía trước đã biến mất.

Ngay sau đó, một nhóm người ở giữa cũng biến mất.

Đám dân làng đang đuổi theo bỗng nhiên dừng lại, nhìn mà trợn mắt há mồm, đơn giản là không thể tin nổi chuyện gì vừa xảy ra.

Cố Sanh nhìn thấy lại mỉm cười, ngay lúc nhóm người thứ ba biến mất, nàng thấy rõ trên người đám người đó bị dán một lá bùa chú màu vàng.

Là Ẩn Thân Phù.

Có điều, Ẩn Thân Phù không thể duy trì quá lâu, mười phút đã là giới hạn cuối cùng. Hơn nữa, theo nàng biết, Ẩn Thân Phù lưu truyền đến nay, dường như chỉ có Tề gia mới có?

Mà lại, nhiều Ẩn Thân Phù như vậy, sau chuyện này, Mạnh Thiên Tề chắc chắn phải tổn thất nặng nề rồi.

Nàng nán lại phía sau cùng, bỗng nhiên phát giác có người dán một thứ gì đó lên người mình, quay đầu lại, phát hiện đó là Tề Thịnh.

Hắn đang sầm mặt: "Đi mau."

"Đừng vội." Cố Sanh biết mình đang trong tình trạng ẩn thân, nhưng chút thời gian hiệu lực của Ẩn Thân Phù căn bản không đủ để bọn họ xuống đến chân núi, cho nên Cố Sanh dứt khoát dùng khoảng thời gian này bố trí một cái trận pháp xung quanh.

Sau khi hoàn thành, nàng mới cùng Tề Thịnh chạy trốn.

Đám dân làng nhìn những người phía trước lần lượt biến mất không thấy đâu, vốn đã rất hoảng sợ, nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ, tiếp tục đuổi theo.

Đuổi được một đoạn, chợt phát hiện đường núi phía trước bỗng nhiên sụp đổ. Những người truy đuổi đi đầu giật nảy mình, vội vàng lùi lại mấy bước.

Chỉ thấy phía trước là vách núi cheo leo, đá vụn đất cát vẫn đang rơi xuống, bên dưới là vực sâu không thấy đáy.

Đám dân làng khó khăn nuốt nước bọt, may mắn là mình đã dừng lại kịp lúc. Đuổi không kịp mấy nữ nhân kia cũng đành chịu thua, nữ nhân quan trọng đến đâu cũng không thể quan trọng bằng mạng của mình được!

Những người chạy phía trước vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, cứ thế liều mạng chạy, một mạch xuống núi, không dám nghỉ lấy hơi, chỉ hận không thể lập tức bắt xe rời đi, trở về thành phố mới cảm thấy an toàn.

Lúc Cố Sanh và Tề Thịnh xuống đến nơi, Ẩn Thân Phù trên người họ đều đã hết hiệu lực.

Mấy nữ sinh đang đứng nức nở ở một bên. Xe mà Tề Thịnh liên lạc vẫn chưa tới nơi. Cố Sanh đi đến trước mặt Từ Giai, đưa cho nàng một tờ giấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/co-dai-su-xuyen-khong-roi/chuong-56.html.]

"Cảm ơn." Ánh mắt Từ Giai nhìn nàng tràn đầy vẻ biết ơn.

Cố Sanh lắc đầu, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, liền hỏi nàng: "Các ngươi ở trong thôn mấy ngày rồi? Có nghe các thôn dân nhắc đến con sông nào không?"

"Sông?" Từ Giai lập tức bị câu hỏi của nàng làm cho sửng sốt, ngơ ngác nhìn nàng.

Cố Sanh thấy vậy, lắc đầu nói không sao, trong lòng lại nghĩ đến những lời người kia đã nói trước đó.

Lời người đàn ông trung niên kia nói trước đó, nàng vốn không tin. Chỉ là hôm nay ở Lý Gia Thôn, nàng phát hiện cảm xúc của những người đó đều đặc biệt ngang ngược, nhưng lại có phần không khớp với tướng mạo của họ.

Nếu chỉ một người như vậy thì không nói làm gì, đằng này cả thôn người đều như thế, không khỏi có chút bất thường.

Thứ có thể ảnh hưởng đến cả một thôn người, ngoài không khí, đồ ăn ra, dường như cũng chỉ còn lại nước.

Sáng sớm hôm nay, vừa hay người kia lại đề cập đến, nơi này có một con Yêu Hà......

Nếu như Yêu Hà là chuyện không có thật, Cố Sanh đương nhiên sẽ không bận tâm thêm làm gì. Nhưng bây giờ sự dị thường của đám dân làng lại có thể làm bằng chứng bổ sung cho sự tồn tại của Yêu Hà.

Mà con Yêu Hà này nếu thật sự tồn tại, vậy thì ảnh hưởng của nó tuyệt đối không chỉ dừng lại ở cái thôn này.

Ban đầu nàng vốn chỉ muốn tìm một nơi linh dị, nhưng bây giờ con sông yêu ma này, nàng lại không thể không quản một chút.

Đúng lúc này, sau lưng chợt có một giọng nói rất nhỏ truyền đến, dường như có chút sợ sệt, nhưng vẫn cất lời: "Ta nhớ lúc ta đến, hình như có đi qua một con sông......"

"Sông? Sông gì?" Mạnh Thiên Tề đang an ủi Mạnh Thiên Du, lúc này nghe nàng đột nhiên nhắc đến sông, liền hỏi một câu.

"Chính là...... con sông trên núi của bọn họ." Mạnh Thiên Du ban đầu trong lòng có chút chột dạ, vì chuyện lúc trước nên lại có phần sợ Cố Sanh. Cho nên khi thấy Cố Sanh quay đầu lại, nàng còn rụt cổ lại.

Mạnh Thiên Tề phát giác được hành động nhỏ của muội muội, ôm nàng chặt hơn, vỗ vỗ lưng nàng: "Không sao, Du Du, không sao đâu! Đừng sợ, có ca ở đây."

"Ngươi nói con sông đó ở đâu?" Mạnh Thiên Tề vừa dỗ muội muội xong, lúc này thấy Cố Sanh còn muốn truy hỏi, lập tức tỏ ra không vui. Hắn ra hiệu cho Cố Sanh, nhưng Cố Sanh lại làm như không thấy.

"Con sông đó ở đâu? Ngươi biết không?"

"Cố Sanh!" Giọng Mạnh Thiên Tề trầm hẳn xuống, Cố Sanh không khó để nghe ra sự phẫn nộ trong đó. Hắn vỗ nhẹ Mạnh Thiên Du: "Nàng vừa mới bị dọa sợ, ngươi có chuyện gì mà nhất thiết phải hỏi ngay bây giờ sao?"

Cố Sanh nhẹ nhàng ngước mắt, liếc nhìn hắn một cái. Ngay lúc Mạnh Thiên Tề tưởng nàng sẽ không nói gì, nàng chợt mở miệng: "Đúng vậy, vấn đề này rất quan trọng, cho nên ta muốn biết ngay bây giờ."

"Rốt cuộc thì có cái gì quan trọng như vậy?" Mạnh Thiên Tề rõ ràng đã rất mất kiên nhẫn. Hai ngày giằng co kéo dài cùng với cuộc chạy trốn vừa rồi đã khiến hắn tâm lực kiệt quệ. Bây giờ khó khăn lắm mới thở phào một hơi, lại gặp phải Cố Sanh cứ truy hỏi muội muội mình, tự nhiên là tức giận.

"Mạnh Thiên Tề, ngươi nói chuyện cho tử tế." Tề Thịnh không biết đã đi tới từ lúc nào, vừa hay gặp Mạnh Thiên Tề đang nổi cáu, liền không hài lòng lên tiếng ngăn cản.

"Là ta không nói chuyện tử tế? Sao ngươi không nhìn xem nàng ta đã làm gì?" Mạnh Thiên Du bị bầu không khí giữa mấy người làm cho có chút sợ hãi, nhưng đôi mắt lại cứ nhìn chằm chằm Tề Thịnh, không nỡ rời đi. Nàng đưa tay kéo tay Mạnh Thiên Tề: "Ca, ca nói ít một câu đi......"

Loading...