Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi! - Chương 54

Cập nhật lúc: 2025-04-29 12:14:07
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ban đầu Cố Sanh cũng có chút nghi hoặc về chuyện lúc lên xe, cho nên bây giờ khi người đàn ông nhắc đến chuyện này, nàng cũng liền đồng ý. Vừa hay bên cạnh nàng là ghế trống, người đàn ông cũng liền ngồi xuống.

"Chuyến xe này khá vắng nhỉ? Ngươi định đi đâu đây? Về nhà sao?" Cố Sanh lắc đầu, "Đi du lịch. Ngươi thì sao?" "Nhà ta ở nông thôn, chuẩn bị về nhà."

Cố Sanh "À" một tiếng, liền nghe người đàn ông kia bỗng nhiên hạ giọng, nói với Cố Sanh: "Nếu ngươi thật sự đi du lịch, thì tuyệt đối đừng đi đến phía Lý Gia Thôn, bên đó dưới núi có một con sông, gần đây nghe nói có chút tà, những người đi qua đó đều mất tích."

Cố Sanh không hiểu, tại sao mình đi xe buýt đường dài mà cũng gặp phải người kể chuyện ma. Nhưng nhìn người đàn ông trung niên trước mắt tỏ vẻ 'ta vì tốt cho ngươi nên mới nói cho ngươi', Cố Sanh lại mơ hồ có cảm giác khác lạ trong lòng.

Nàng luôn cảm thấy người này dường như cố ý tìm đến nàng, chỉ để nói ra chuyện này.

Nhưng nàng cũng không vạch trần người này, mà phối hợp hỏi: "Mất tích như thế nào?"

Giọng nàng lãnh đạm, trên mặt không chút kinh ngạc, người đàn ông kia cũng không ngạc nhiên, "Vậy thì ta không rõ lắm, người trong thôn gần đó muốn sống đều không đi đến chỗ ấy. Chỉ nghe nói, từ tháng trước, có người để ý thấy mỗi sáng sớm trên mặt sông trôi qua có thứ gì đó, đến gần mới phát hiện là một xác c.h.ế.t trôi, lúc đó sợ hết hồn. Còn có người nói ban đêm đi qua đó, thấy nước sông đều biến thành màu đỏ, tà lắm."

Nói xong, người đàn ông trung niên kia còn dặn nàng một câu: "Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, đừng đi đấy."

Người đàn ông trung niên nói xong những lời này, liền xuống xe ở trạm kế tiếp, để lại Cố Sanh nhớ kỹ lời hắn nói, nhưng suy nghĩ mãi không ra.

Nghe hắn nói, thì đúng là có vẻ như tà vật đang quấy phá, chỉ là người kia, vẫn có gì đó quá không ổn.

Hắn rõ ràng bảo mình đừng đi, nhưng ánh mắt hắn trước khi xuống xe, dường như lại đang lo lắng rằng nàng sẽ thật sự không đi.

Cố Sanh nghĩ mãi không hiểu, nhưng khi tài xế hô đến Lý Gia Thôn, nàng vẫn mang theo cái rương xuống xe.

Lúc xuống xe, nàng đứng bên đường cái. Hai bên đường, ngoại trừ dải rừng bạch dương do người trồng, chính là những ngọn núi xanh biếc nối tiếp nhau. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, thảm thực vật tươi tốt trên núi vừa nhiều vừa dày, khiến cả ngọn núi lớn mang lại cảm giác âm u, rậm rạp.

Mà một bên đường cái, có một nhà chờ xe buýt đơn sơ. Phía sau nhà chờ là một con đường nhỏ do người đi lại tạo thành, lớp đất tơi xốp đã bị giẫm đạp trở nên rắn chắc, ít nhất cũng có lịch sử vài đời người.

Cố Sanh đứng ở đó, xác định lại phương hướng một chút, bấm ngón tay tính toán một hồi, sau đó mím môi, vẻ mặt có chút cứng ngắc.

Nàng cũng không biết đây rốt cuộc là loại duyên phận gì. Mặc dù nàng hoàn toàn không đi theo một lộ trình đặc biệt nào, nhưng cuối cùng, nàng vẫn như trời xui đất khiến mà đi đến ngọn núi lớn này.

Chương 32

Vậy thì Lý Gia Thôn mà người đàn ông trung niên kia nói lúc trước, chẳng lẽ chính là ngôi thôn trên núi này sao?

Nói cách khác, những kẻ đã bắt Mạnh Thiên Du và Từ Giai trước đó, chính là người của Lý Gia Thôn?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/co-dai-su-xuyen-khong-roi/chuong-54.html.]

Cố Sanh nghĩ vậy, tầm mắt cụp xuống, che đi hàn quang trong mắt.

Người kia cố ý dẫn nàng đến đây? Cái gọi là Yêu Hà, có lẽ chỉ là một âm mưu, chỉ nhằm lừa gạt nàng đến Lý Gia Thôn mà thôi. Mà người Lý Gia Thôn nếu đã có thể làm chuyện mua bán thiếu nữ, thì việc bắt cóc một nữ sinh đơn độc chạy đến đây, đương nhiên cũng chẳng có gì phải áy náy trong lòng.

Quả nhiên lòng người khó lường. Nàng và người kia không thù không oán, vậy mà người kia lại muốn dùng thủ đoạn ác độc như vậy để hại nàng?

Chỉ là, làm sao người đàn ông kia biết nàng sẽ hứng thú với những chuyện này? Xem ra không chỉ dựa vào suy đoán, mà dường như có hiểu biết nhất định về nàng...

Cố Sanh không nghĩ nhiều nữa. Nàng tuy tính tình lãnh đạm, nhưng xưa nay có thù tất báo. Kẻ này dám lừa nàng đến Lý Gia Thôn, hiện tại nàng không tìm thấy hắn, dứt khoát liền đi lên núi tìm cái Lý Gia Thôn này.

Lý Gia Thôn nằm ở phía trên ngọn núi lớn. Leo lên ngọn núi cao như vậy đối với người khác có lẽ hơi khó khăn, nhưng đối với Cố Sanh lại rất dễ dàng.

Khoảng thời gian này nàng mỗi ngày đều rèn luyện thân thể, lại thêm việc hấp thu linh khí, nền tảng thân thể hiện tại đã tốt hơn trước không biết bao nhiêu lần.

Nàng không đi theo con đường chính dẫn đến cổng thôn, mà khi đi được nửa đường liền rẽ sang một lối mòn khác. Vì vậy, lúc đến Lý Gia Thôn, nàng không ở cổng thôn mà lại ở cuối thôn.

Trong thôn rất yên tĩnh, gần như không có mấy người, hầu hết đều đang ở cổng thôn để đề phòng đám người Mạnh Thiên Tề.

Cố Sanh còn cố ý quan sát tình hình từ chỗ khuất một lúc. Đầu thôn là một khu đất bằng, bên ngoài có một khu rừng, phía ngoài khu rừng có hai nhóm người đang đối đầu.

Một nhóm trong đó tay cầm trường đao, mặt lộ vẻ mệt mỏi, đứng theo thế phòng ngự, chuôi đao hướng ra ngoài. Có lưỡi đao còn dính m.á.u đỏ, nhưng không nhiều, xem ra đã c.h.é.m trúng người nhưng vết thương không sâu. Quần áo trên người chính họ cũng rách vài chỗ.

Nhóm đối diện là một đám thôn dân, ăn mặc quê mùa, nhưng thần sắc hung ác, tay cầm cuốc, liềm, dao. Kẻ cầm đầu chống cuốc xuống đất, miệng ngậm điếu thuốc sợi, nhìn đám người Mạnh Thiên Tề, trong mắt lóe lên hung quang.

Triệu Vũ cũng ở trong đám người đó, nhưng lần này hắn trông có vẻ yếu đuối hơn mọi ngày. Mạnh Thiên Tề mấy lần muốn che chắn trước mặt hắn đều bị hắn gạt ra.

Giờ phút này hắn đang có chút kích động, chỉ vào đám thôn dân kia gào lên: "Các ngươi đừng có giả vờ với ta! Trên đường tới đây ta nhặt được vòng tay của Giai Giai, nàng chắc chắn đang ở chỗ các ngươi! Mau trả Giai Giai cho ta, nếu không ta sẽ báo cảnh sát!"

"Báo cảnh sát? Hắc hắc hắc, lão tử không sợ cảnh sát. Ngươi có bản lĩnh thì gọi cảnh sát đến g.i.ế.c hết một trăm hai mươi tám nhân khẩu trong thôn chúng ta đi!"

Gã thôn trưởng kia miệng đầy răng vàng khè, cười lên trông cực kỳ hèn mọn: "Với lại, mắt nào của ngươi thấy lão bà ngươi ở thôn chúng ta? Cảnh sát tới cũng không tìm thấy người, chẳng phải vẫn phải ngoan ngoãn rời đi sao."

Triệu Vũ tức đến thở hổn hển, giật lấy con d.a.o trong tay một vệ sĩ định xông lên, may mà bị cản lại...

Cố Sanh thấy hết mọi chuyện ở đây nhưng không xuất hiện.

Trong lòng nàng tính toán, bản thân mình tuy lợi hại, cũng không sợ đám thôn dân kia, nhưng nếu thật sự động thủ, đối mặt với sự công kích của hơn một trăm người thì khó tránh khỏi bị thương. Nàng cũng không muốn để lộ thể chất đặc biệt của mình, cho nên lúc trước khi đuổi quỷ, nàng mới chọn cách lấy m.á.u vẽ bùa, để người khác lầm tưởng rằng nàng dựa vào uy lực của huyết phù mới làm tổn thương được quỷ, từ đó khiến họ không nghi ngờ gì về m.á.u của nàng.

Loading...