Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi! - Chương 51
Cập nhật lúc: 2025-04-29 12:13:12
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cho nên nàng mới không nhịn được nhắc nhở.
Triệu Vũ nhìn vẻ mặt đứng đắn của nàng, trong lòng thầm đếm hết thất đại cô bát đại di nhà mình một lượt, cuối cùng lắc đầu, "Không có, hôm qua lúc ta ra khỏi cửa, bọn họ vẫn ổn cả, đến bây giờ cũng không ai nói với ta xảy ra chuyện gì."
Triệu Vũ trả lời rất nghiêm túc, La Tường vốn đang đứng ở một bên nhìn bọn họ nói chuyện lại tỏ ra không vui, đến kéo hắn qua, làm ra bộ dạng ‘người lạ xin tránh xa’ nhìn Cố Sanh, "Xin lỗi Cố tiểu thư, lúc nãy chúng tôi đã làm phiền ngươi, bây giờ sẽ rời đi ngay lập tức."
Nói xong, dường như sợ Cố Sanh còn muốn hỏi thêm, nên hắn mặc kệ vẻ mặt vẫn còn đang ngơ ngác của Triệu Vũ, trực tiếp kéo người vòng qua Cố Sanh, đi trước một bước rời khỏi phòng ăn.
Bọn họ đi ra chưa được bao xa, có lẽ cho rằng Cố Sanh đã không nghe thấy được nữa, La Tường liền đập một cái vào đầu Triệu Vũ, "Nàng ta là ai thế? Hỏi ngươi cái gì ngươi cũng nói tuốt, thật không sợ bị người ta bán đi à?"
Triệu Vũ né đi, giải thích: "Không phải đâu! Ta cũng không biết tại sao, nhưng cảm thấy nàng không có lừa ta..."
"Kẻ lừa đảo mà lại viết hai chữ ‘lừa đảo’ lên mặt chắc? Hả! Mới nói chưa được hai câu mà ngươi đã khai hết vốn liếng rồi đúng không? Để ý người ta rồi hả?"
"Ngươi nói bậy bạ gì đó? La Tường ta nói cho ngươi biết, ta đối với Giai Giai tuyệt đối không hai lòng, ngươi đừng có nói lung tung!"
Triệu Vũ vốn là người tính tình hiền lành, chẳng mấy khi nổi nóng, nếu nói điểm yếu duy nhất, thì có lẽ chính là bạn gái hắn, Từ Giai.
Lúc này La Tường lại nghi ngờ tình cảm của hắn đối với Từ Giai, khiến hắn tức đến mức hận không thể lập tức lao vào đánh cho La Tường một trận, nhưng vừa mới định hành động thì chợt sững người, như nhớ ra điều gì đó: "Giai Giai..."
La Tường vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần đánh nhau một trận với hắn, nhưng nghe hắn gọi tên Giai Giai, liền tức giận mắng một câu, "Tốt cái gì mà tốt? Người ta mấy ngày rồi không liên lạc với ngươi, sợ là đã quên ngươi ở xó xỉnh nào rồi cũng nên!"
"Không, không phải."
"Xảy ra chuyện gì thế? Các ngươi đừng ồn ào nữa." Cô gái duy nhất trong nhóm thấy vẻ mặt Triệu Vũ có phần gấp gáp, không giống đang đùa giỡn, vội vàng khuyên can hai người.
Chỉ thấy Triệu Vũ lấy điện thoại di động ra, hơi cuống quýt gọi cho Từ Giai, nhưng không liên lạc được. Lại gọi cho bạn cùng phòng của nàng, đến khi cúp máy, cả người hắn đều cứng đờ.
"Sao mặt ngươi lại thế kia? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Triệu Vũ mím chặt môi, một lúc lâu sau mới thốt ra được mấy chữ: "Giai Giai mất tích rồi."
"Mất tích?" La Tường nhíu mày, "Không thể nào, chẳng phải nàng vẫn luôn ở trường sao? Có thể đi đâu được chứ?"
"Không biết nữa, nhưng bạn cùng phòng nàng nói đã mất tích ba ngày rồi, bọn họ còn tưởng nàng đến tìm ta."
Triệu Vũ trong lòng hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới việc trước đó Cố Sanh đã hỏi hắn hai lần, rằng gần đây có người thân nào bị mất liên lạc không, lúc ấy hắn còn nói là không có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/co-dai-su-xuyen-khong-roi/chuong-51.html.]
Không! Hắn đột nhiên nghĩ ra, tuy không biết làm sao Cố Sanh đoán được hắn có người thân mất liên lạc, nhưng nàng đã nói vậy, chắc hẳn là có cách tìm người mới đúng!
Thế là Triệu Vũ không nói hai lời, hoang mang vội vã xông trở lại phòng ăn. Trong phòng ăn lúc này còn đông người hơn trước, nhưng hắn nhìn khắp nơi cũng không tìm thấy bóng dáng mình muốn tìm, không khỏi thất vọng ngồi thụp xuống, vò mạnh mái tóc mình, nước mắt như muốn trào ra khỏi hốc mắt.
Giọng nói mờ mịt và hoang mang: "Giai Giai."
Cố Sanh đương nhiên không biết suy nghĩ lúc này của bọn họ. Nàng vốn chỉ cảm thấy trùng hợp nên mới thiện ý nhắc nhở, người ta không cảm kích thì cũng đành thôi.
Lên lầu thu dọn xong hành lý, nàng đi thang máy xuống dưới.
Hôm qua nàng đã nói với Vương Gia, chuyện ở đây đã xử lý xong, nàng cũng nên trở về rồi. Vương Gia đang bận rộn quay phim, không có thời gian rảnh để tiếp đãi nàng. Nghe nàng nói muốn đi, tuy nhiệt tình giữ lại nhưng cuối cùng không được, đành hẹn lúc bộ phim ra mắt sẽ mời nàng đến tham dự.
Cố Sanh đương nhiên đồng ý. Lúc rời đi còn gặp lại Từ Thanh Thiển, nàng ấy đang đeo miếng ngọc bội mua từ chỗ Cố Sanh hôm nọ trên cổ, có vẻ rất tin tưởng vào món pháp khí này. Cố Sanh thấy thế, tâm trạng khá tốt nên nói cho nàng ấy biết rằng linh khí tiêu hao của vật này có thể từ từ hồi phục, không phải là đồ dùng một lần, khiến Từ Thanh Thiển vô cùng yên tâm.
Từ Thanh Thiển dĩ nhiên rất vui, lại cùng Cố Sanh trao đổi số điện thoại, còn thêm cả Wechat.
Từ sau lần bán pháp khí không thành, Cố Sanh đã nhận ra, muốn nổi danh chỉ sau một đêm là không phù hợp, chưa kể những yếu tố khác, chỉ riêng gương mặt quá trẻ này của nàng đã khiến người khác khó mà dễ dàng tin tưởng.
Hơn nữa, không hiểu vì sao, mỗi lần nàng định tận dụng các buổi tiệc tùng để tạo dựng tên tuổi trong giới, cuối cùng đều nhận ra rằng nổi danh thì có nổi danh thật, nhưng người ta căn bản không coi nàng là đại sư, vậy thì danh tiếng đó cũng thành vô nghĩa.
Hiện tại, Cố Sanh đã rất rõ ràng về con đường của mình: tìm sư môn là nhiệm vụ hàng đầu. Nhưng nếu thật sự vĩnh viễn không tìm được sư môn, nàng cũng không thể cứ chán nản mãi thế này.
Nếu quả thật không tìm được sư môn, vậy thì tự mình tạo dựng một con đường mới, cùng lắm là ở thế giới này gây dựng lại một sư môn mà thôi.
Nghĩ thông suốt như vậy, khúc mắc đã làm phiền Cố Sanh bấy lâu nay cũng được gỡ bỏ. Theo kế hoạch tiếp theo, nàng sẽ rời Kinh Đô, đi đến những nơi có truyền thuyết kinh dị, hoặc những địa phương từng xảy ra các sự kiện linh dị gây xôn xao.
Trong mắt những người thuộc huyền học giới, những nơi này thường nhận được sự chú ý khá cao, vì vậy sau khi giải quyết xong vấn đề ở đó, nàng sẽ thu hút được không ít sự chú ý.
Còn về Tề Thịnh và Mạnh Thiên Tề, tuy nàng có ơn với họ, nhưng họ dù sao cũng chỉ là tiểu bối trong gia tộc. Bảo họ tốn công sức tiến cử mình thì Cố Sanh còn khinh thường chưa muốn làm.
Nàng có thể tự mình g.i.ế.c ra một đường m.á.u trong huyền học giới.
Xuống thang máy đến tầng một, Cố Sanh kéo vali hành lý của mình đi ra. Chiếc vali hành lý đó rất lớn, nhưng Cố Sanh chỉ dùng một ngón tay xách lên, mắt nhìn thẳng phía trước, động tác nhẹ nhàng như không tốn chút sức lực nào.
Và ngay khoảnh khắc nàng xuống tới tầng trệt, liền nghe có tiếng gọi tên mình.
Cố Sanh ngẩn ra, dừng bước, nhìn sang.
Chàng trai với gương mặt đầy vẻ u sầu kia chính là Triệu Vũ mà nàng đã gặp trước đó. Lúc này, mặt hắn đầy vẻ lo lắng, nhưng trong ánh mắt nhìn Cố Sanh lại dường như ẩn chứa một tia hy vọng.