Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi! - Chương 50
Cập nhật lúc: 2025-04-29 12:12:51
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hơn nữa, hành động nhanh gọn dứt khoát, hoàn toàn không giống một nữ sinh. Nhưng dù La Tường nghĩ vậy, hắn vẫn đứng ngay bên cạnh San Nhu, nhìn nàng mở cửa, đề phòng thật sự có thứ gì đó tiến vào. Triệu Vũ liền nhìn cánh cửa phòng đó bị từ từ kéo ra, tim thót lên tận cổ họng, ngay lúc nhìn thấy ánh mắt San Nhu và La Tường mở to vì sợ hãi, nỗi hoảng sợ trong lòng càng sâu, hắn cố gắng nuốt nước bọt, run rẩy giọng hỏi: "Có...... Có gì không?"
Theo cánh cửa phòng bị từ từ kéo ra, bầu không khí kinh khủng dường như cũng lan tràn đến mọi ngóc ngách căn phòng, tim Triệu Vũ như thót lên tận cổ họng, chỉ thấy San Nhu từ từ quay người lại, bỗng nhiên nhếch miệng, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Triệu Vũ bị dọa hét to một tiếng.
"Ha ha ha ha! Triệu Vũ, sao lá gan ngươi nhỏ vậy hả? Khó trách Giai Giai luôn nói ngươi không có nam tử khí khái?" Theo tiếng cười ha hả của San Nhu, La Tường cũng quay người lại, đóng cửa phòng, vẻ mặt nhẹ nhõm, "Không có ai, đoán chừng là người khác cố ý gõ cửa, làm trò đùa quái đản thôi."
Triệu Vũ lúc này còn gì không hiểu, hai người này ra ngoài mở cửa, sau khi không phát hiện thứ gì thì cố ý thông đồng với nhau, cùng nhau giở trò đùa quái đản lừa hắn mất mặt! Triệu Vũ cảm thấy trong lòng vô cùng phiền muộn, ngoài việc bất mãn với hành vi này của bạn bè, phần nhiều hơn là tức giận vì sự nhát gan của chính mình.
Hắn quay lại ghế sa lon ngồi, không bao lâu sau, tiếng gõ cửa bên ngoài chợt lại vang lên, lần này San Nhu không chút chần chừ, đi thẳng qua mở cửa.
"Có ai không?" "Không ai." Nàng tức giận đóng sầm cửa lại, "Đây chính là lời đồn cửa phòng 404 mỗi ngày đều bị gõ vang sao? Ta thấy hơn phân nửa là có kẻ trò đùa quái đản."
La Tường cũng rất đồng tình, chỉ là khi hai người quay người lại, ánh mắt lướt qua bệ cửa sổ thì chợt sững sờ.
Triệu Vũ còn tưởng rằng bọn họ lại chuẩn bị bày trò dọa mình, thế nên lần này không mắc lừa nữa, cũng nhìn về phía bên đó, kết quả vừa nhìn, hắn liền sững sờ tại chỗ.
Chỉ thấy một nữ nhân mặc đồ trắng, tóc tai bù xù, đang đứng trên ban công lạnh lùng nhìn bọn họ.
Mà ngay khoảnh khắc bọn họ nhìn qua, nữ nhân kia bỗng nhiên đột ngột xoay ngoắt đầu, Triệu Vũ nhìn rất rõ ràng, thân thể nữ nhân kia không hề chuyển động, liền xoay ngoắt cả đầu qua, sau đó, hướng về phía ban công, nhảy xuống.
Mấy người lần này đều sợ ngây người, bởi vì lúc vào căn phòng này, bọn họ đã kiểm tra khắp nơi, bên trong tuyệt đối không có người nào khác. Bọn họ vội vàng lao về phía ban công, kết quả nhoài người ra ban công nhìn xuống, dưới lầu lại tối đen như mực, không có gì cả.
Cũng không có nữ nhân nhảy lầu ban nãy.
Chẳng lẽ đó là ảo giác của bọn họ?
Không! Không thể nào! Cả ba người bọn họ đều nhìn thấy, không thể nói là cả ba người cùng lúc nảy sinh ảo giác được chứ? Hơn nữa, cảm giác trong khoảnh khắc đó quá chân thực. Cho nên, giải thích duy nhất chính là, nữ nhân nhảy lầu kia có lẽ thật sự không phải là người...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/co-dai-su-xuyen-khong-roi/chuong-50.html.]
Nghĩ đến đây, ngay cả San Nhu và La Tường vốn luôn không tin tà, cũng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Thức trắng một đêm, mãi cho đến sáng hôm sau, ba người này cuối cùng cũng chịu không nổi, chuẩn bị đi phòng ăn ăn cơm. Bọn họ đến rất sớm, lúc đến phòng ăn cũng không có mấy người, một nữ tử trong đó đang ngồi ở góc phòng ăn, tay cầm nĩa, từng miếng nhỏ thưởng thức bánh ngọt thơm ngon.
Ba người nhìn thấy nàng thì không khỏi sửng sốt, bởi vì người đó không ai khác, chính là Cố Sanh, người hôm qua đã đổi phòng 404 cho bọn họ.
Khác với ba người này, Cố Sanh đêm qua có thể nói là ngủ một đêm ngon giấc, ngủ một mạch đến hừng đông, thức dậy vậy mà còn sớm hơn bình thường một chút. Nàng vẫn như thường lệ, chạy bộ buổi sáng xong liền đến nhà ăn nhỏ này dùng bữa, bánh ngọt Tề Thịnh mang đến trước đó chỉ còn lại mấy miếng cuối cùng, bị nàng dùng làm món tráng miệng sau bữa ăn nhét vào bụng, chỉ là đang lúc ăn ngon lành, nàng bỗng nhiên cảm giác được có mấy cặp mắt đang dò xét mình.
Ánh mắt đó dù không có địch ý, nhưng vẫn khiến người bị nhìn chằm chằm cảm thấy không mấy dễ chịu, thế là nàng ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng, đặt bộ đồ ăn trong tay xuống, cầm một chiếc khăn giấy lau miệng, mới nhìn về phía những người kia, nhẹ nhàng mở lời: "Có việc gì sao?"
Ba người do dự một lát, đi đến ngồi xuống đối diện nàng, "Chào Cố tiểu thư." La Tường vừa mở miệng, mới nhận ra bọn họ hôm qua dù đã đổi phòng với đối phương, lại không hề biết tên của nàng, chỉ nghe lễ tân gọi nàng là Cố tiểu thư.
"Hửm?" Thiếu nữ trước mắt nhẹ nhàng ngước mắt, đôi ngươi trong trẻo lạnh lùng lướt qua mấy người, ừ một tiếng đầy nghi vấn, hiển nhiên không để tâm đến cách xưng hô.
La Tường khẽ thở phào, "Là thế này, hôm qua ngươi nói với chúng ta rằng ngươi trước đó ở phòng 404, và chưa từng xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, là thật sao?"
Cố Sanh nghe vậy, ánh mắt lộ vẻ hiểu rõ, hóa ra hắn hỏi chuyện này. Nàng cười nhẹ, "Đương nhiên là thật, nhưng tin hay không thì tùy các ngươi thôi." Nàng nói xong, suy nghĩ một chút, rồi nói thêm một câu: "Dù sao trước đó ta ở đó năm ngày, cũng không phát hiện bất cứ chuyện gì kỳ quái."
Nàng nói đến đó thì dừng, sau đó đứng dậy, phủi quần áo, quay người định rời đi.
Ba người ngồi ở bàn ăn thấy vậy liền sốt ruột, "Nhưng mà hôm qua chúng ta đã gặp, trong phòng 404 thật sự có quỷ!" Giọng Triệu Vũ hơi lớn, thu hút ánh nhìn của những người xung quanh về phía này, hắn vội vàng im bặt, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Mà Cố Sanh đã đi được mấy bước lại chỉ dừng lại một chút, "Vậy sao? Nếu đã có quỷ, vậy các ngươi nên sớm rời đi thì tốt hơn." Lúc nói chuyện, nàng quay đầu lại, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mấy người kia, đúng lúc nàng nhìn về phía Triệu Vũ, lại hơi nhíu mày vì tướng mạo quen thuộc của hắn.
"Gần đây, ngươi có người thân nào mất liên lạc không?"
Chương 30
Triệu Vũ bị nàng hỏi thì sững sờ, ngơ ngác lắc đầu, "Không có ạ."
Cố Sanh cảm thấy có gì đó không đúng, "Ngươi cẩn thận nghĩ lại xem." Nàng vốn không phải người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng tướng mạo của nam sinh này, với tướng mạo của Mạnh Thiên Tề nhìn thấy hôm qua, quả thực không có gì khác biệt.