Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi! - Chương 37
Cập nhật lúc: 2025-04-26 16:14:06
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cho nên, vì lòng hiếu kỳ thôi thúc, Mạnh Thiên Tề vẫn đã tới.
Lúc này nghe Vương Gia hỏi, hắn có chút ngượng ngùng không dám nói thật, đành phải viện cớ: "Không phải hôm qua Cố Đại Sư nói bảo ta tới hỗ trợ sao?"
Câu nói này của hắn vốn không có ý gì khác, chỉ là mượn lời Cố Sanh nói hôm qua để làm cớ mà thôi. Nhưng ở đây có hai người khác đã thấy thái độ của hắn đối với Cố Sanh hôm qua, nên tự nhiên liền dùng ngữ khí châm chọc khiêu khích để suy diễn câu nói này trong đầu.
Thế là trong đầu Vương Gia, câu nói này liền biến thành: Cứu cái con nhỏ có chút tài năng này, lại còn dám mở miệng muốn lão tử hỗ trợ à? Tốt! Lão tử đến xem ngươi mất mặt đây!
Nghĩ như vậy, hắn chỉ cảm thấy trong phòng tràn ngập mùi thuốc súng, đầu càng thêm đau.
Mở cửa, mọi người cùng đi vào, đèn vừa bật lên, bên trong vô cùng sáng sủa.
Bài trí trong phòng đều chưa bị động đến, chỉ là trống rỗng không một bóng người.
Cố Sanh không để ý mấy người kia, đi vào trước xem xét một vòng, khẽ lắc đầu: "Không có ở đây."
"Không có ở đây?" Mạnh Thiên Tề theo sau bước vào phòng, đi một vòng bên trong, cầm la bàn dò xét nửa ngày mới lui ra, có chút kinh ngạc nhìn Cố Sanh: "Thật sự không có ở đây, nhưng làm sao ngươi biết được?"
Hắn rõ ràng thấy Cố Sanh chẳng cầm theo thứ gì cả, không lẽ nào... chỉ những đại sư lớn tuổi mới có thể trực tiếp dựa vào cảm giác để biết có quỷ vật hay không sao? Nàng làm thế nào được vậy?
Cố Sanh hoàn toàn không để ý đến hắn, đi thẳng qua Mạnh Thiên Tề, đến bên cạnh Vương Gia, hỏi: "Trước đây mỗi lần đoàn phim xảy ra chuyện, tình huống cụ thể là thế nào?"
"Để ta nghĩ lại xem nào! Lần đầu tiên... là nữ chính của đoàn phim, ngươi hẳn là biết, Từ Thanh Thiển. Khi đang quay một cảnh đêm, lúc đi từ phòng này sang phòng khác, nàng đột nhiên dừng lại giữa đường hét lên một tiếng, nói mình gặp quỷ."
"Lần thứ hai là Dương Du Du. Khi đang quay một cảnh bơi lội vui đùa, nàng đột nhiên bị quỷ kéo xuống nước. Lúc đó tất cả mọi người trong đoàn phim đều giật nảy mình, may mà vớt người lên kịp thời nên mới xem như không có chuyện gì. Lúc đó nàng cũng nói, bản thân cảm giác có một bàn tay cứ kéo mình mãi, không cho mình đi. Nhưng sau đó chúng tôi xem lại camera giám sát hồ bơi lúc đó thì phát hiện không có ai ra vào cả, cho nên..."
"Lần thứ ba là Lý Tuấn. Lúc hắn đang thay quần áo trong phòng thay đồ, đã trực tiếp nhìn thấy một nữ quỷ mặc đồ đỏ, tóc đen xõa che mặt, móng tay sơn đỏ như m.á.u chui ra từ trong gương, định bóp cổ hắn. Nhưng mà phản ứng của hắn không tệ, chạy rất nhanh nên không bị bóp trúng."
"Lần thứ tư..." Đạo diễn nói đến lần thứ tư thì có chút ngập ngừng. Cố Sanh thấy vậy liền hỏi: "Lần thứ tư thì sao?"
"Lần thứ tư người gặp quỷ vẫn là Từ Thanh Thiển. Lần đó là ở phòng chứa đồ lặt vặt, cũng chính là ba ngày trước. Không biết nàng đã thấy gì mà lúc hai tiểu cô nương phụ trách đạo cụ đi vào thì phát hiện nàng đã sợ đến ngây người. Sau đó nàng xin nghỉ phép, không đến quay phim nữa."
Đạo diễn nói xong, chính ông cũng cảm thấy Từ Thanh Thiển thật không may. Cùng là một con quỷ đó, người khác gặp một lần thì thôi, đằng này nàng lại bị dọa liên tiếp hai lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/co-dai-su-xuyen-khong-roi/chuong-37.html.]
Nhưng Cố Sanh lại chú ý đến điểm khác, nàng suy nghĩ rồi hỏi: "Hồ bơi cũng ở trong tòa nhà này?"
Đạo diễn lắc đầu: "Đương nhiên là không rồi. Hồ bơi là hồ bơi công cộng ở tầng dưới, chúng tôi thuê một ngày."
Cố Sanh gật đầu: "Hiểu rồi. Nói như vậy, con quỷ ngày đó hẳn không phải là con quỷ trong căn phòng này."
Người đàn ông trung niên kia từ lúc vào phòng vẫn không nói gì, nhưng lúc này nghe người khác nói trong phòng có quỷ thì vội vàng ngắt lời: "Các ngươi đừng nói bậy, nhà của ta rất sạch sẽ, sau này còn muốn bán, làm sao có quỷ được?"
"Có hay không trong lòng ngươi tự biết rõ!" Đạo diễn chẳng có giọng điệu tốt đẹp gì với ông ta, nói chuyện lúc nào cũng rất gay gắt.
"Ấy! Đâu thể nói như vậy được, Vương Đạo..." Lời người đàn ông trung niên còn chưa nói hết đã bị Cố Sanh phất tay ngăn lại: "Trong phòng có một luồng âm khí rất nặng, ngay tại phòng vệ sinh. Chắc hẳn người phụ nữ trước kia chính là c.h.ế.t trong phòng vệ sinh nhỉ?"
Người đàn ông trung niên giật mình: "Không phải! Sao có thể chứ? Nhà chúng tôi chưa từng có người chết..."
Cố Sanh nhìn ông ta, không nói lời nào. Một lát sau, nàng cười nhạt một tiếng: "Thật sao? Nếu chưa từng có người chết, ngươi có gì mà phải sợ?"
Người đàn ông trung niên càng thêm sốt ruột, còn định nói gì đó, lại bị Vương Gia chặn lại: "Đừng nói nữa, nhìn cho kỹ vào, thành thật một chút!"
Mắng xong người đàn ông trung niên, ông lại quay sang hỏi Cố Sanh: "Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Cố Đại Sư, lẽ nào thật sự là con quỷ trong căn phòng này?"
"Hẳn là không phải." Cố Sanh suy nghĩ một chút: "Ta chỉ tình cờ nhớ ra, nếu hôm qua Lệ Quỷ đã đi tìm các ngươi, vậy thì hồn ma trong thang máy đó từ đâu tới?"
"Trong thang máy cũng có quỷ à?" Mạnh Thiên Tề đứng một bên, lúc trước bị Cố Sanh lơ đi khiến trong lòng hắn rất khó chịu, nên nãy giờ vẫn im lặng. Kết quả bây giờ Cố Sanh nhắc đến người phụ nữ c.h.ế.t trong phòng vệ sinh, rồi lại đến nữ quỷ trong thang máy, tất cả đều khiến hắn càng lúc càng hứng thú.
Lần này Cố Sanh ngược lại lại liếc nhìn hắn một cái, nhưng vẫn không đáp lại hắn, mà nói với đạo diễn: "Ta đoán, nữ quỷ trong thang máy hôm qua chính là nữ quỷ vốn đã tự sát trong căn phòng này. Chỉ có điều pháp lực của nàng không địch lại được Lệ Quỷ nên đã bị nó sai khiến. Lệ Quỷ hôm qua hẳn là cũng đã phát hiện ra ta, cho nên trong lúc đích thân nó ở trên đó bao vây các ngươi, vẫn không quên phái thuộc hạ xuống g.i.ế.c ta. Nhưng đáng tiếc, đã bị ta phản sát."
"Ngươi, ngươi đúng là nói mạnh miệng không biết đau eo! Cho dù chỉ là nữ quỷ bình thường cũng đâu có dễ diệt trừ như vậy. Ngươi ở dưới thang máy mới bao lâu mà đã nói diệt được nữ quỷ rồi?"
"Ừ." Cố Sanh dường như không hề nghe ra sự không tin trong lời hắn, cũng chẳng hề giải thích nửa lời. Nhưng dù sao lần này cũng đã đáp lại hắn một tiếng.
Mạnh Thiên Tề thế mà lại cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Người đàn ông trung niên không dám nói gì, nghe bọn họ nghiêm túc thảo luận chuyện quỷ này quỷ nọ ở đây, chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm hoảng sợ.
"Quỷ cũng biết sai khiến quỷ khác sao?" Đạo diễn lần này xem như được mở rộng tầm mắt: "Sao lại giống như con người vậy?"