Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi! - Chương 34

Cập nhật lúc: 2025-04-26 16:13:10
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa đúng lúc này, Tiểu Lý cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người, liền chen vào nói: "Đạo diễn, Cố Đại Sư thật sự rất lợi hại, hôm qua đoán ra ta gặp nạn đã cứu ta một mạng, nếu không thì bây giờ có lẽ ta đã không ở đây rồi."

Vương Gia nghe vậy, gân xanh trên trán giật thình thịch, nhíu mày mắng hắn một câu: "Sao không nói sớm?"

Tiểu Lý tỏ vẻ vô tội: "Hôm qua ngài vừa đi cùng Mạnh Đại Sư ăn cơm xong, ta không có cơ hội nói ạ!"

Vương Gia: "..."

Vương Gia tức muốn đánh người.

Nhưng mà xe cứu thương đã đến ngay lập tức, mấy người liền đưa Mạnh Thiên Tề lên xe trước, sau đó giải tán, trở về khách sạn, chỉ còn lại Vương Gia, Cố Sanh, Tiểu Lý cùng hai bảo tiêu của Mạnh Thiên Tề cùng nhau đến bệnh viện.

Bác sĩ sau khi kiểm tra nói không có nguy hiểm lớn, nhưng mãi cho đến tối, Mạnh Thiên Tề vẫn chưa tỉnh lại.

Qua mấy lời nói trước đó, bây giờ Vương Gia đã khá tin tưởng Cố Sanh. Hắn nghĩ đến việc Tiểu Lý nói Cố Sanh cứu mình, thế là cũng nhìn Cố Sanh với ánh mắt cầu cứu, đắn đo mở miệng nói: "Cố Đại Sư, ngài xem tình trạng của Mạnh Đại Sư thế này có bình thường không?"

Cố Sanh giả vờ không hiểu ý hắn, bình tĩnh nói: "Bình thường mà, cũng chỉ là bị quỷ khí làm tổn thương thôi. Xem như người bình thường thì nghỉ ngơi khoảng ba năm năm năm là khỏe lại thôi. Hắn dù sao cũng có chút nền tảng, sẽ không sao đâu, yên tâm đi."

Vương Gia thiếu chút nữa thì hộc một ngụm m.á.u già, ba năm năm năm?

Chết tiệt... Mạnh Gia mà biết thì không lột da hắn không được!

Vương Gia cố gắng nặn ra một nụ cười, lại nhìn Cố Sanh: "Cố Đại Sư, ngài trước đó có thể cứu Tiểu Lý, có phải cũng có thể giúp Mạnh Đại Sư không?"

Tiếng "Cố Đại Sư" này của hắn, còn thêm cả chữ "ngài", một câu nói làm Cố Sanh trong lòng thoải mái không thôi, sự ấm ức mấy ngày nay cuối cùng cũng được quét sạch, nhưng Cố Sanh vẫn còn mang thù.

Nàng lắc đầu: "Mạnh Đại Sư chính là thanh niên tài tuấn của huyền học thế gia, ta chỉ là một tiểu thần côn vô danh tiểu tốt, sao dám nói đến chữ 'giúp' này?"

Mang thù! Đây chắc chắn là mang thù!

Vương Gia trong lòng muốn thổ huyết, hắn biết Cố Sanh chắc chắn là ghi hận thái độ trước đó của mình đối với nàng, nhưng bây giờ ngoài việc cầu xin nàng giúp đỡ, dường như cũng không còn biện pháp nào khác.

Cầu xin không được thì dùng lợi dụ dỗ: "Cố Đại Sư, ngài đừng nói đùa nữa, giúp Mạnh Đại Sư một chút đi! Chỉ cần có thể cứu tỉnh Mạnh Đại Sư, muốn lợi lộc gì cũng được."

Thẳng thắn như vậy sao?

Nhưng Cố Sanh lại vừa thích kiểu người thẳng thắn này, thế là nàng cũng không trêu đùa Vương Gia nữa, trực tiếp mở miệng nói: "Ta quả thật có thể làm hắn tỉnh lại, nhưng ta có một điều kiện, từ ngày mai trở đi, đoàn làm phim này chỉ có ta là đại sư duy nhất."

"Chuyện này..."

Cố Sanh hơi nhếch môi, có chút ranh mãnh nhìn vị đạo diễn đang có vẻ khó xử: "Sao vậy? Lời vừa nói ra, không tính nữa sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/co-dai-su-xuyen-khong-roi/chuong-34.html.]

"Tính!" Vương Gia hung ác cắn răng, đáp ứng. Thầm nghĩ đây là do Mạnh Thiên Tề kỹ năng không bằng người, hắn đáp ứng điều kiện này cũng là vì cứu tỉnh Mạnh Thiên Tề, thế nào cũng không trách đến đầu mình được.

Thấy hắn đáp ứng dứt khoát, Cố Sanh liền trước mặt mọi người, đến gần phòng bệnh. Vương Gia bảo y tá phụ trách trông coi rời đi trước, chỉ thấy Cố Sanh lấy ra một lá bùa màu vàng đất từ trong tay.

Ngay sau đó, nàng ấn mạnh lá bùa lên bụng Mạnh Thiên Tề đang hôn mê, chỉ nghe hắn kêu lên một tiếng "Ngao" vì đau.

Ngay lập tức, hắn mở bừng đôi mắt đang nhắm chặt, vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm Cố Sanh.

Chỉ thấy khóe môi hồng phấn của thiếu nữ trước mắt hơi nhếch lên, Mạnh Thiên Tề trong lòng bỗng nhiên có dự cảm không lành, liền thấy cái miệng nhỏ kia hơi mở ra.

"Mạnh Đại Sư, xem ra ngươi vẫn không chịu đựng nổi nhỉ."

Mạnh Thiên Tề chợt nhớ tới câu nói của nàng trước khi rời đi, 'hy vọng ngươi có thể chịu đựng được', sau đó hắn lập tức bị quỷ vật tấn công, phải đưa vào bệnh viện.

Bây giờ nàng lại đến đây nói một câu như vậy...

Trực giác mách bảo Mạnh Thiên Tề, phần lớn là không có chuyện gì tốt đẹp.

Nhưng trong lòng hắn vốn ghét bỏ Cố Sanh, càng không thể nào tỏ ra yếu thế trước Cố Sanh, thế là nín nhịn nửa ngày, chỉ nặn ra một câu: "Ta bắt không được quỷ, là vì không ngờ đó lại là một trăm năm lệ quỷ, nhất thời thất thủ mà thôi. Dù thế nào đi nữa, cũng không giống một số người, nửa điểm bản lĩnh không có, chỉ biết dùng chút mánh khóe giả lừa gạt người khắp nơi."

Cố Sanh không ngờ hắn vẫn còn cứng đầu như vậy, hiển nhiên là trước đó chưa nếm đủ mùi đau khổ.

Vương Gia ở bên cạnh nghe mà đầu đổ mồ hôi, nghĩ mình làm đạo diễn mấy năm nay, dựa vào năng lực bản thân và gia thế, đã bao lâu rồi chưa gặp phải chuyện khó xử như vậy. Nhưng lần này lại gặp phải, một người thì gia thế mạnh hơn hắn, một người thì năng lực mạnh hơn hắn.

Hơn nữa vì chuyện tranh việc lúc trước, hai người bây giờ cực kỳ không ưa nhau.

"Ta dùng mánh khóe giả?" Cố Sanh cũng không tức giận vì lời của Mạnh Thiên Tề, ngược lại cười cười: "Nếu Mạnh Đại Sư đã cho là như vậy, thì sau này việc trừ quỷ trong đoàn làm phim, liền phiền Mạnh Đại Sư đi cùng."

Mạnh Thiên Tề nghe vậy muốn bật cười: "Ngươi còn muốn đi trừ quỷ? Có biết vì sao dạo này có nhiều người trẻ tuổi c.h.ế.t vì ma quỷ không? Đó chính là tìm đường chết, biết rõ có vấn đề còn cứ nhất định phải xông vào. Cố Đại Sư, ngươi cũng muốn trở thành một thành viên trong số họ sao?"

Cố Sanh nhướng mày, lời này nghe vào tai khiến lòng nàng rất không thoải mái.

"Mọi người nói chuyện dễ nghe chút nào! Mạnh Đại Sư, thật ra Cố Đại Sư không phải kẻ lừa đảo..." Đạo diễn thấy hai người sắp cãi nhau, vội vàng ra hòa giải.

"Cố Đại Sư? Năng lực giỏi thật đấy, vậy mà lừa được cả Vương Đạo, xem ra việc kinh doanh phát triển đến Kinh Đô chỉ là chuyện sớm muộn nhỉ." Mạnh Thiên Tề nói năng âm dương quái khí, hoàn toàn không có chút tự giác nào của người vừa được Cố Sanh cứu tỉnh. Thực tế, hắn cũng đúng là không biết mình được Cố Sanh cứu tỉnh, nếu hắn biết, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy.

Nhưng bất kể là vì lý do gì, lời đã nói ra không thể rút lại. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Cố Sanh đã thấy được sự cay nghiệt của người này, cũng âm thầm ghi tên hắn vào sổ đen trong lòng.

Nàng mím môi, không nói gì thêm.

Trước đó lúc Mạnh Thiên Tề nói ít, có lẽ nàng còn muốn tranh luận với hắn một phen, nhưng bây giờ hắn nói nhiều rồi, mà lời nào cũng đều là xem thường nàng, Cố Sanh liền biết, cuộc tranh luận này cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Loading...