Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi! - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-04-26 02:20:35
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Sanh âm thầm nói trong lòng một câu, vẻ mặt dần trấn tĩnh lại, không nhìn ra điều gì khác thường, chỉ nói một câu: "Biết rồi."

Văn Bí Thư có chút bất ngờ, ban đầu còn tưởng lại sắp phải xem nàng khóc lóc một trận nữa.

Người phụ nữ này theo đuổi Phó Hằng đã được một thời gian rồi, cố chấp đến c.h.ế.t thì thôi đi, còn không biết thân phận của mình, không biết lựa chọn trường hợp mà cứ bám theo, giống như kẹo da trâu vậy.

Quan trọng nhất là, tính cách cũng tệ hại hạng nhất, rõ ràng không phải tiểu thư đài các, lại nuôi cái tính tình y như tiểu thư đài các, nói hai câu là khóc, không nói gì nàng cũng khóc. Trong mắt người làm việc ở nơi công sở như nàng ta, nhìn quả thực rất đáng ghét.

Giờ phút này thấy nàng dễ nói chuyện đáp ứng như vậy, nàng ta tuy trong lòng có chút bất ngờ, nhưng vẫn thở phào một hơi, "Ngươi biết là tốt rồi, cũng đừng bám theo nữa, nếu thật sự chọc giận lão bản, ngươi cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu."

Lời nói khó nghe, nhưng là sự thật. Cố Sanh nghe xong còn có chút bất ngờ, không ngờ Văn Bí Thư này vẻ mặt xem thường nàng như vậy, mà lại còn nhắc nhở nàng những điều này.

Nàng gật gật đầu, nói với Văn Bí Thư: "Ngươi hôm nay tốt nhất đừng về nhà, nếu nhất định phải về, hãy tìm người đi cùng ngươi."

Văn Bí Thư cảm thấy Cố Sanh kỳ kỳ quái quái, cũng không hề để lời nàng vào lòng, chỉ gật đầu qua loa rồi rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/co-dai-su-xuyen-khong-roi/chuong-3.html.]

Cửa vừa đóng lại, Cố Sanh liền lập tức kéo chăn ra, ngồi dậy.

Trước đó khi nàng vừa xuyên qua tới, thương tổn trên cơ thể này vô cùng nghiêm trọng, cho dù là chính nàng trước kia tự mình chữa trị, tối thiểu cũng phải mất mười ngày mới có thể hồi phục như ban đầu.

Kết quả mới nửa ngày, nàng lại cảm giác nội thương của cơ thể này đã gần như khỏi hẳn.

Cố Sanh lật xem vết thương trên cánh tay, phát hiện phần da bị trầy xước bên ngoài ngược lại vẫn giữ nguyên trạng, nhưng vết thương cũng đã nông đi không ít.

Cho nên nói, cơ thể này lại có thể tự động chữa lành vết thương sao?

Nghe Audio chương này (Thử nghiệm)

Cố Sanh nghĩ đến đây, hít một hơi thật sâu. Làm nghề huyền học này, muốn kiềm chế tính tình của mình lại, khó tránh khỏi sẽ đắc tội không ít người, mà bản thân mình trước đó dù có luyện tập công phu, có thể đánh đấm, nhưng cũng sẽ bị thương, một khi bị thương liền rất phiền phức. Hơn nữa, nàng mơ hồ cảm giác được, dường như mọi chuyện không đơn giản như vậy. Cơ thể này đối với vết thương vật lý, ngoài khả năng tự lành, dường như còn có công năng tịnh hóa, có thể tự động loại bỏ tất cả âm khí, tà khí ra khỏi cơ thể, làm cho cơ thể đạt tới sự tinh khiết. Cố Sanh cảm thấy tim mình đang đập thình thịch, nếu là như vậy, vậy nàng chỉ cần không chết, dường như liền có thể không sợ trời không sợ đất rồi!

Cái này, cái này, cái này... Cảm giác vui sướng ngắn ngủi qua đi, Cố Sanh rất nhanh bình tĩnh lại, dù sao ở thế giới trước kia, nàng cũng là đại sư huyền học được vạn người ngưỡng mộ, chút tự chủ này vẫn phải có. Nàng nhìn cái giường này, cảm thấy sâu sắc rằng mình không thể ở lại đây thêm nữa, nếu không bác sĩ mà kiểm tra nhất định sẽ phát hiện điều bất thường. Nàng nhìn bộ quần áo bệnh nhân trên người mình, hơi nhíu mày. Cuối cùng, nàng vẫn không quang minh chính đại đi ra ngoài, mà đợi đến ban đêm, lúc trời tối người yên, mới lén lút trèo tường từ bên ngoài ra. Bệnh viện có năm tầng lầu, mà tầng nàng ở chỉ là lầu ba mà thôi. Có lẽ đối với người khác mà nói, đây là một độ cao rất đáng sợ, nhưng đối với Cố Sanh mà nói, trước kia nàng thường xuyên lén lút đi ra ngoài như vậy, cho nên rất ổn. Thân thể nàng nhỏ nhắn, bò sát trên tường trong màn đêm, linh hoạt như một con khỉ, không bao lâu liền xuống tới mặt đất. Nàng nhẹ nhàng đặt hai chân xuống mặt đất, nhìn quanh bốn phía, đây là đầu một con hẻm nhỏ, bình thường không có người nào đến, đêm hôm khuya khoắt lại càng yên tĩnh. Đương nhiên, cũng chính vì như vậy, nàng mới chọn trèo xuống ở phía này, nếu không để người ta nhìn thấy thì xong đời rồi. Từ con hẻm nhỏ đi thẳng ra ngoài, nàng sờ sờ túi, bên trong không có tiền giấy, điện thoại cũng không có. Cố Sanh mím môi, nhìn quanh hai lượt, cũng không thấy nơi nào thích hợp để ở. Quan trọng nhất là, nàng biết được qua trí nhớ của nguyên chủ, những nơi này đều cần tiền, còn nơi không cần tiền thì chỉ có loại như ghế dài công viên. Thật ra ghế dài cũng không phải không thể ở, nhưng nàng đang mặc bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện số hai, vạn nhất ngày mai bị người tập thể dục buổi sáng nhìn thấy, kế hoạch chạy trốn của nàng liền hoàn toàn công cốc.

Loading...