Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi! - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-04-26 16:07:56
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì vậy, vào buổi chiều, Phó Cảnh cũng không vì lý do thoái thác trước đó của Vương Đại Mụ mà tỏ ra đồng tình với nàng, hắn trực tiếp tìm một tội danh khác, đem người đưa đến đồn công an, có lẽ cũng phải ngồi tù mấy năm.

Xử lý xong Vương Đại Mụ, hắn liền gọi điện thoại cho Phó Hằng, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Phó Hằng, ngươi làm sao lại độc ác như vậy?"

Ở đầu dây bên kia, Phó Hằng đang trong phòng làm việc bị hỏi đến ngơ ngác, nhưng rồi bỗng nhiên nghĩ đến người đi cùng Phó Cảnh chính là Cố Sanh.

Hắn day day mi tâm, hỏi: "Nàng đã nói gì với ngươi?"

*Tác giả có lời muốn nói: Gần đây ta thường gõ chữ vào khoảng hơn hai giờ trưa, thời gian còn lại trong ngày đều rất bận rộn (chủ yếu là công việc ban ngày và báo cáo đề cương luận văn buổi tối có hạn chót), cho nên chỉ có thể đăng trước một chương! Memeda mọi người~*

**Thứ 15 chương nửa đêm tiếng đập cửa**

"Nói hết cả rồi!" Phó Cảnh không biết Phó Hằng lại liên tưởng đến Cố Sanh, người vốn chẳng liên quan gì, hắn vẫn tưởng Phó Hằng đang nói về Vương Đại Mụ, thế là cứ trực tiếp trả lời như vậy.

Nói hết cả rồi?

Phó Hằng ở đầu dây bên kia lại sững sờ, không hiểu giữa mình và Cố Sanh rốt cuộc có chuyện gì đáng để Phó Cảnh phải tức giận đến thế, thậm chí còn ra mặt bênh vực nàng.

Nhưng hắn lập tức đoán rằng, phần lớn chuyện này là do Cố Sanh bịa ra điều gì đó để nói với Phó Cảnh.

Đúng vậy, hắn trước giờ chưa từng tin tưởng Cố Sanh, dù cho Cố Sanh chưa từng làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến hắn, hắn vẫn cảm thấy nữ nhân này lúc nào cũng có thể đang ấp ủ âm mưu gì đó chờ đợi hắn.

Hiện tại Phó Cảnh nói như vậy, trong lòng Phó Hằng lại càng thêm chắc chắn vào suy đoán của mình, chút ấn tượng tốt sinh ra mấy ngày trước vì sự xa cách của Cố Sanh, trong nháy mắt lại tiêu tan không ít.

Giọng hắn lạnh lùng, "Nàng bịa chuyện ma quỷ, ngươi cũng tin? Nói thật với ngươi, ta và nàng không có quan hệ gì."

"Ha ha! Ngươi đừng vội phủ nhận, không bằng gọi vị hôn thê kia của ngươi ra đây, chúng ta đối chất trước mặt thì thế nào?"

"Chờ đã." Phó Hằng trong lòng nghi hoặc, "Liên quan gì đến Hứa Viện?"

"Chuyện tốt chính ngươi làm, trong lòng ngươi không rõ ràng sao?" Trong lòng Phó Cảnh tràn đầy phẫn nộ, trong cuộc điện thoại vừa rồi, lời nói của Phó Hằng càng khiến hắn tin rằng Phó Hằng biết chuyện này.

Hắn biết Phó Hằng vẫn luôn nhìn hắn không thuận mắt, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, Phó Hằng sẽ vì ép buộc hắn mà làm tổn thương phụ thân.

Trong lòng không thoải mái, nói chuyện tự nhiên cũng chẳng có chút thiện cảm nào.

Phó Cảnh cười lạnh một tiếng, "Chuyện Hứa Viện hạ cổ cha, ngươi không biết?"

"Cái gì?!" Phó Hằng mạnh mẽ đứng bật dậy, ống nghe điện thoại trong tay rơi mạnh xuống mặt bàn, phát ra tiếng "tút tút" bận, đầu dây bên kia đã cúp máy.

Phó Hằng ở bên đó bình tĩnh lại một lát, hắn tuy vẫn luôn thấy Phó Cảnh khó chịu, nhưng Phó Cảnh không đến mức lấy loại chuyện này ra đùa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/co-dai-su-xuyen-khong-roi/chuong-20.html.]

Huống hồ, ngày đó sau khi phụ thân hôn mê một tuần, hắn liền bắt đầu tìm đủ cách chơi ngáng chân Phó Cảnh, lúc đó Hứa Viện dường như xác thực cũng đã ám chỉ với hắn, lão gia tử đã ngủ rồi, đến lúc tỉnh lại, hắn đã nắm trong tay đại quyền, lão gia tử cũng không làm gì được......

Phó Hằng ngón tay gõ gõ mặt bàn, sau đó đứng dậy, gọi điện thoại cho Hứa Viện, nói là muốn đưa nàng đi du lịch.

Lúc Phó Cảnh nói chuyện điện thoại xong đi xuống lầu, Cố Sanh đang ở dưới lầu ăn cơm chiều, trên mặt bàn bày không ít thức nhắm, tay nghề của đầu bếp nhà này rất hợp khẩu vị Cố Sanh, khiến nàng ăn liền hai bát cơm lớn.

Thấy hắn đi xuống, Cố Sanh ra hiệu bằng mắt với hắn, "Giải quyết xong rồi?"

"Chưa." Phó Cảnh lắc lắc đầu, "Ngày mai Phó Hằng chắc sẽ tới."

Cố Sanh "Ừm" một tiếng, "Trước đó ngươi nói, ngày mai xuất phát đi Phong Thị." Ý là bảo hắn đừng làm trễ nải chuyện của nàng.

Nhưng Phó Cảnh cũng không để tâm, "Yên tâm đi Cố Đại Sư."

Cố Sanh ăn hết hai bát cơm, có chút bị chống bụng, buổi tối ngồi xuống vận hành hai chu thiên mới đỡ hơn. Sư môn của các nàng có pháp môn tu luyện đặc biệt của riêng mình, người trong giới huyền học không chỉ cần năng lực, mà còn cần một cơ thể khỏe mạnh, tốt nhất là biết thêm chút công phu, như vậy không chỉ có thể tự vệ, lúc bắt quỷ cũng có thể nhẹ nhàng hơn người khác.

Điểm này, kiếp trước Cố Sanh làm rất tốt, sau khi xuyên việt đổi sang một thân thể tốt hơn, đương nhiên cũng sẽ không để bị mai một.

Nghỉ ngơi một đêm, rạng sáng ngày thứ hai, Cố Sanh vừa ra ngoài vận động xong, lúc trở lại quán trọ, liền thấy trong đại sảnh quán trọ đứng một đôi nam nữ, người đàn ông trong đó nhìn rất quen mắt, chính là Phó Hằng.

Lúc nàng trông thấy hai người, hai người tự nhiên cũng nhìn thấy nàng. Phó Hằng vẫn chưa có biểu cảm gì, nhưng nữ nhân kia trong nháy mắt có chút không vui.

"A Hằng, sao ngươi không nói nữ nhân này cũng ở đây?" Nàng nũng nịu với Phó Hằng, nhưng hôm nay Phó Hằng không hề để ý đến nàng, nữ nhân kia càng trừng Cố Sanh dữ hơn.

Cố Sanh lại chỉ nhìn bọn họ một cái, ngoài việc cảm thấy họ đến sớm, không có cảm giác gì khác.

Nàng vì tu luyện, cộng thêm thể chất đặc biệt, nên không dễ đổ mồ hôi, cho nên dù ra ngoài chạy bộ nửa ngày, trên người vẫn rất nhẹ nhàng khoan khoái, lúc đi ngang qua Phó Hằng, hắn thậm chí còn cảm thấy, trên người nàng mang theo một trận gió thanh lương.

Cố Sanh bước nhanh đến cầu thang, vừa đi lên, liền thấy Phó Cảnh từ trong phòng đi ra, hỏi nàng ăn sáng chưa.

Cố Sanh gật gật đầu, vì buổi sáng tâm trạng không tệ, nên khẽ mỉm cười một cái.

Phó Cảnh đơn giản là có chút thụ sủng nhược kinh, phải biết, từ khi hắn quen biết Cố Sanh, đã cảm thấy nàng giống như một tiểu đại nhân mang gương mặt trẻ con vậy, tùy tiện không nói cười, dù có cười, cũng phần lớn là kiểu nụ cười chế nhạo người khác, rất ít khi có kiểu cười ôn hòa đơn thuần như thế này.

Phó Cảnh ngẩn người, đợi Cố Sanh đóng cửa phòng lại, mới hồi phục tinh thần. Hắn chậm rãi đi xuống lầu, lại phát hiện ra Phó Hằng và người kia trong nháy mắt, sắc mặt lập tức trầm xuống, "Ngược lại là tới thật sớm."

Phó Hằng không để lộ cảm xúc mà nhíu mày, vừa rồi nhìn thấy hai người kia tương tác với nhau, hắn không hiểu sao, trong lòng lại có cảm giác rất khó chịu.

Rõ ràng trước kia, Cố Sanh vốn là như vậy lẽo đẽo theo sau hắn, nở nụ cười ngọt ngào. Bây giờ gặp lại mình, lại ngay cả một lời chào hỏi cũng lười nói.

Nếu quả thật dễ dàng từ bỏ như vậy, những lời muốn c.h.ế.t muốn sống trước kia nói ra, lại là để làm gì chứ?

Loading...