Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi! - Chương 17
Cập nhật lúc: 2025-04-26 16:06:39
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc đó em trai nàng đang xem cái này, nàng tiện thể nhìn thấy. Mặc dù trong lòng cũng cảm thấy là giả, nhưng lại thấy mấy cú lộn người đẹp mắt của tiểu tỷ tỷ kia, nên mới giữ lại thiệp mời này. Chỉ là bây giờ lại vào xem, những bức ảnh chụp chính diện bị cắt kia, sao càng nhìn càng giống tiểu tỷ tỷ mà Phó Nhị thiếu mang về thế?
**Chương 13: Tượng Quan Âm mất tích**
Cố Sanh không biết người phục vụ đã nhận ra nàng, thực tế thì, cho dù nàng biết, cũng sẽ không để tâm.
Nàng trước giờ đều như vậy, những chuyện và người không quan trọng kia, đều không đáng để nàng bận tâm. Trừ phi, nàng cảm thấy hứng thú.
Mà bây giờ, đối với bức tượng Quan Âm đã mất kia, nàng lại vô cùng hứng thú.
Cố Sanh không giống loại người nổi tiếng trong thôn như Phó Cảnh, nàng trước đây chưa từng đến nơi này, người ở đây cũng không nhận ra nàng, cho nên nàng không cần tránh né ai, cũng không cần lo lắng sẽ bị người khác nhận ra.
Thôn không lớn, cho nên dù quán trọ và Qua tử Miếu nằm ở hai đầu thôn, cũng cách nhau không bao xa. Cố Sanh đi bộ thẳng qua đó, trên đường đi không gặp được mấy người, khiến nàng bất giác nhớ tới lời người lái xe nói lúc trên đường đến đây.
Miếu Qua tử này bây giờ đã mất thiêng, không còn nhiều người đến nữa.
Xem ra đúng là không còn nhiều người đến.
Cố Sanh vừa nghĩ vậy trong lòng, đã nhanh chóng tới Qua tử Miếu, đi vào cúng tiền nhang đèn. Hòa thượng trong miếu đương nhiên hoan nghênh, luôn miệng nói Phật Tổ sẽ phù hộ nàng.
Cố Sanh nhìn pho tượng Quan Âm ở giữa chính điện, pho tượng rất mới, rất cao lớn, chế tác tinh xảo, nhưng sờ vào lại không có chút cảm giác ấm áp nào, xem ra là được làm sau này.
Cố Sanh thấy trong miếu cũng không có mấy người, liền hỏi tiểu hòa thượng một câu: "Nghe nói trước đây nơi này có một pho tượng Quan Âm nhỏ rất linh thiêng, chắc không phải là pho này đâu nhỉ?"
Tiểu hòa thượng nghe nàng nhắc đến pho tượng Quan Âm nhỏ, mặt cứng đờ ra, rồi mới nói: "Đó cũng là người ngoài đồn thổi linh tinh thôi, thật ra pho tượng Quan Âm nào cũng rất linh thiêng."
"Thật sao?" Cố Sanh không ngờ hòa thượng này lại không thành thật đến thế, ánh mắt nhìn hắn không khỏi mang theo một tia trêu chọc.
"Vâng, đúng vậy, người xuất gia không nói dối." Tiểu hòa thượng bị nàng nhìn, trong lòng có chút hoảng hốt. Tiểu cô nương này trước đây chưa từng tới miếu bọn họ, vừa nhìn là biết từ nơi khác đến, nhưng bên này của bọn họ người từ nơi khác tới cũng không ít, nên cũng hết sức bình thường.
Chỉ có điều, tiểu cô nương này trông nhỏ nhắn gầy yếu, dáng vẻ cũng ngoan ngoãn, vậy mà lúc nãy khi hắn nói cái lý do thoái thác đã được thống nhất sẵn cho nàng nghe, ánh mắt của nàng lại đặc biệt khiến người ta sợ hãi.
Chắc là ảo giác của mình thôi.
Tiểu hòa thượng lắc đầu, hỏi nàng còn muốn đi đâu nữa không. Cố Sanh thấy hắn cũng không thành thật, liền bảo hắn đi trước, còn mình thì tùy ý đi dạo tiếp.
Tiểu hòa thượng sờ mồ hôi trên đầu, vội vàng rời đi.
Cố Sanh đợi hắn đi rồi, liền dạo một vòng quanh miếu, nhưng không phát hiện ra nơi nào cất giấu pháp khí.
Trong lòng nàng có chút hoài nghi, lẽ nào pho tượng Quan Âm kia thật sự bị nước cuốn trôi đi rồi sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/co-dai-su-xuyen-khong-roi/chuong-17.html.]
Bất giác đi tới ngọn núi phía sau Qua tử Miếu, phong cảnh nơi này cũng không tệ, không khí trong lành dễ chịu, giống hệt nơi nàng ở trước khi xuyên không.
Cố Sanh khoan khoái hít một hơi không khí, bắt chước như lúc còn ở sư môn trước kia, vài ba động tác đã leo tót lên cây, sau đó dựa vào thân cây nằm nghiêng nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, nàng nghe có tiếng động truyền đến, là hai người, hình như đang tranh chấp.
"Ngươi có biết cái này đáng giá bao nhiêu tiền không? Khiêng cẩn thận vào, nếu không làm hỏng thì chúng ta đứa nào cũng đừng mong yên thân." "Ngươi muốn c.h.ế.t à? Nói nhỏ thôi." "Nhanh dùng miếng vải kia bọc lại, coi chừng có người..." "Chỉ một lát thôi, không sao đâu, ngọn núi phía sau này làm gì có ai."
Cố Sanh một tay ôm lấy thân cây to, khẽ nhíu mày, có kẻ trộm đồ sao?
Nhưng Qua tử Miếu hai năm nay khách hành hương đã ngày càng ít, đến cái loại miếu nhỏ này thì có thể trộm được cái gì chứ?
Nàng vừa định bụng đi xem sao, bỗng nhiên cảm nhận được phía trước có một luồng dương khí vô cùng mãnh liệt đang từ từ tiến về phía này.
Động tác của Cố Sanh khựng lại, đã nhìn thấy trên bãi đất trống phía trước, một bóng người đang từ từ xuất hiện. Phía sau núi này có mấy con đường mòn, mà người này lại đi đúng con đường đối diện với hai tên trộm kia, và sắp sửa chạm mặt nhau.
Chỉ trong vài giây Cố Sanh nhìn về phía người mới đến, hai tên trộm kia đã lên tới nơi, trong tay còn ôm một vật được bọc trong túi vải.
Hai tên đó liếc mắt liền thấy người đàn ông đi tới từ phía đối diện, chúng nhìn nhau, ánh mắt lóe lên vẻ âm hiểm độc ác. Một tên trong đó cẩn thận đặt cái túi trong tay xuống, sau đó không biết rút ra một con d.a.o từ đâu, lao tới đ.â.m người đàn ông.
Hai kẻ này cũng không biết là làm nghề gì, chỉ trộm đồ thôi mà, chỉ trộm đồ thôi mà lại còn muốn đuổi cùng g.i.ế.c tận.
Hơn nữa, cái túi kia vừa rồi cũng bị Cố Sanh nhìn rõ, bên trên có vẽ nguệch ngoạc một ít phù văn, chính là dùng để che giấu thiên cơ.
Cho nên vừa rồi nàng mới tính không ra được.
Mắt thấy tên trộm kia vừa ra tay đã dùng dao, lại còn xuống tay độc ác, tám phần là muốn g.i.ế.c người diệt khẩu. Cố Sanh cũng không kịp nghĩ nhiều, nhẹ nhàng nhảy một cái là xuống khỏi cây, sau đó phi tới trước mặt tên trộm, thân hình ngửa ra sau né được nhát dao, đồng thời, một chiếc chân nhỏ nhắn linh hoạt đã hung hăng đạp thẳng vào tim tên trộm.
Tên trộm bị nàng đạp lùi về sau mấy mét, ngã ngồi bệt xuống đất, khóe miệng rỉ ra vết máu.
"Khụ khụ khụ!" Hắn nhìn Cố Sanh với ánh mắt như nhìn thấy ma quỷ, tim đau đến mức không dám cử động, cứ như chỉ cần động đậy một chút là trái tim sẽ vỡ nát mà chết.
Cố Sanh vừa đạp ngã một tên, ước chừng với lực đạo đó thì hắn không thể nào đứng dậy nổi, lúc này mới quay đầu nhìn sang tên còn lại.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn sang, nàng phát hiện tên còn lại thế mà cũng đã bị xử lý xong, giờ phút này đang bị người đàn ông kia đạp lên lưng, mặt dí xuống đất không thể động đậy, miệng đang phun ra đám bụi đất vừa hít phải.
Cố Sanh thấy cảnh này, trong đầu lại bất giác nhớ tới dáng vẻ mình xử lý tên đàn ông kia vào cái ngày đến nhà Lam Tâm.
Phải bá khí giống như người đàn ông này.
Không sai, chính là bá khí.
Đây là lần đầu tiên ngoài người của sư môn ra, Cố Sanh thừa nhận sự bá khí của một người đàn ông khác. Đôi chân thon dài đạp kẻ kia dưới gót, trông không tốn chút sức lực nào, đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống tên đó, cái thần sắc bễ nghễ thiên hạ kia, dường như coi kẻ dưới chân chẳng khác gì đám tro bụi.