Cố Cửu Từ Hoắc Minh Triêt-đại lão sủng ngọt thê tận trời - 402
Cập nhật lúc: 2024-11-20 01:25:37
Lượt xem: 1
"Chào đại sư, con nhất thời bị lạc đường, xin hỏi sư có thể chỉ đường giúp con để con đi ra ngoài được không ạ?"
Cố Cửu Từ chắp hai tay lại lịch sự, sau đó nói rõ cô đang cần sự trợ giúp.
"Nếu như thí chủ đã đi nhầm, thì chính là duyên phận. Hay là lão nạp giúp con tính một quẻ?"
Vị đại sư từ từ mở mắt, hiền từ nói.
Cố Cửu Từ ngơ ngác, trong lòng thì có vẻ muốn từ chối, chủ động muốn bói quẻ cho cô lẽ nào có ý đồ gì?
"Đã là duyên phận rồi thì không cần tiền." Lão hòa thượng nhìn cô và nói nhỏ nhẹ, khiến cho Cố Cửu Từ có chút xấu hổ, xem ra là cô đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Cô đột nhiên nhớ lại lúc trước Quý Úy Nhiên đồn thổi cao tăng ở chùa Đại Giác lên tới trời, hôm nay đúng lúc cô muốn nghiệm chứng xem sao, những hòa thượng này có thật là thân thánh không...
Cố Cửu Từ quyết định ngồi xếp bằng xuống, trả lời một cách hào phóng.
"Vậy con sẽ thử bói một quẻ, làm phiền đại sư rồi."
"Không cần khách sáo, mời thí chủ tự xin một quẻ."
Lão hòa thượng đưa ống thăm ra trước mặt Cố Cửu Từ, biểu thị cô tự mình rút quẻ.
Cố Cửu Từ cầm ống thăm lên lắc lắc, không ngờ rằng một cây thăm gỗ được sơn màu đỏ rơi xuống đất. "Bịch!"
Âm thanh đó đột nhiên phá tan sự yên tĩnh trong căn phòng, Cố Cửu Từ trong lòng nổi lên sự bất an, khẽ nhíu chân mày lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-cuu-tu-hoac-minh-triet-dai-lao-sung-ngot-the-tan-troi/402.html.]
Không đợi Cố Cửu Từ phản ứng lại, lão hòa thượng nhặt cây thăm đỏ bằng gỗ lên.
"Đại sư, trên thăm gỗ viết gì vậy ạ?"
"Con..."
Cố Cửu Từ nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày lại, cô không thích cảm giác bị người khác nhìn thấu tâm tư của mình, cố tình né tránh ánh mắt.
Lúc này, lão hòa thượng đột nhiên bỏ cây thăm gỗ xuống, thở ra một hơi.
"Thí chủ, vạn sự bất khả truy (Việc đã qua rồi rất khó truy cứu lại), hà cớ gì phải cố chấp vào quá khứ chứ?"
"Con không hiểu câu nói này của đại sư là có ý gì."
Cố Cửu Từ căng thẳng nhìn lão hòa thượng, cứ cảm thấy câu nói này của ông có ý gì đó sâu xa.
Cách mấy giây sau, lão hòa thượng mới nhẹ nhàng nói.
"Thí chủ, con không phải là người của thế giới này, nên quay về nơi con nên về đi..."
Cố Cửu Từ toàn thân từng lớp da gà đều nổi lên, tay chân cô lảo đảo đứng lên từ đệm hương bồ, trong lòng hoảng loạn không yên, đến các ngón tay đều run rẩy hết lên.
Tại sao lão hòa thượng này vừa nhìn lại có thể thấy được cô là trọng sinh?
"Đại sư, lời nói của thầy quá dọa người rồi, con thấy hôm nay đến đây thôi!"
Vừa nói xong câu này, Cố Cửu Từ liền quay người chạy ra cửa.
Nga