Chúm Chím - Chương 1: Về quê

Cập nhật lúc: 2025-10-08 13:08:36
Lượt xem: 0

Cơn mưa mùa hè xối xả ào xuống, cuốn trôi cơn nóng bức mấy tháng qua. Mái tôn vang lên tiếng ầm ầm, từng hạt mưa nặng nề va chạm. Căn nhà nhỏ thô sơ đơn giản trong con hẻm nhỏ, cửa một chú ch.ó vô cùng hung dữ đang trông chừng. Trong nhà món đồ nào giá trị, tuy nhỏ hẹp nhưng vô cùng ngăn nắp, cái võng lắc lư, trai mặc quần rách đầu gối đang gác tay lên trán suy ngẫm. Góc nhà ướt một mảng lớn, thiếu niên dửng dưng quan tâm. Nhà cũng dột một chỗ, cho nên cứ để dột một dọn luôn một thể, cái vụ ướt nhà ướt cửa , trải qua bao nhiêu , sớm lấy thói quen.

"Thằng Bách ? Có ở nhà ?"

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ ầm ầm.

"Ra liền liền." Người nọ mang dép xỏ ngón chạy .

Cái cửa bằng gỗ mục nát hết một bên, to bằng cái lỗ chó. Cánh cửa hoang tàn chầm chậm mở , bên ngoài là một phụ nữ trung niên mặc áo mưa bọc màu vàng, tay cầm đủ túi đồ, thấy Nghiêm Bách vội đưa một túi nilon trong tay sang: "Ông trưởng ấp hôm nay bắt cá đãi tiệc, còn dư cá nên bảo dì chia cho , con cầm lấy cá nấu cháo ăn cũng ngon lắm đó. Trời mưa mà ăn cháo thì thứ gì bằng, nhức cái nách."

Nghiêm Bách cầm lấy, sẵn hỏi: "Sao thằng Phát Tài mà để dì mưa gió như ?"

Nhắc tới là phát bực, dì nhăn mặt c.h.ử.i cho một phát: "Cái thằng mất dạy đó, thà đẻ trứng vịt lộn ăn còn sướng cái miệng hơn, sinh nó chỉ thêm bệnh tức c.h.ế.t!"

Anh , vứt cá cái thau đang hứng nước mưa ở trong góc cửa, sang : "Dì về , để con phát hết chỗ cá tìm thằng Phát Tài về cho dì xử."

"Ầy, chỉ con là hiểu chuyện." Dì hớn hở, vỗ vỗ vai thiếu niên cao lớn lưng .

Phân phát đến nhà cuối cùng trong hẻm, Nghiêm Bách bộ đường lớn. Trong cái hẻm đầy rong riêu , nhà ai cũng nghèo. Không, rằng ở đình Bình An , kiếm kẻ giàu , còn cảnh khó khăn thì nhiều vô kể. Mặc dù ai cũng khó khăn trăm bề nhưng nếu bầu chọn một hộ thì chủ hộ Nghiêm Bách xứng đáng sổ hộ nghèo.

Trong cái ngõ Dân An nhà nào tàn tạ hơn nhà Nghiêm Bách, cũng ai cảnh đáng thương hơn Nghiêm Bách.

Và...

Không ai đ.á.n.h liều mạng như Nghiêm Bách.

Người đều một khi Nghiêm Bách đ.á.n.h là còn điên hơn cả chó.

Toàn bộ đều là Nghiêm Bách.

Người thị trấn còn đồn thổi rằng: Nghiêm Bách bảo kê đình Bình An, ai mà kiếm chuyện với ở đình Bình An là xác định sống c.h.ế.t với Nghiêm Bách.

Ai ai cũng đồn Nghiêm Bách hung tàn ác độc nhưng chỉ những ở ngõ Dân An mới , thiếu niên trẻ tuổi thơ bất hạnh như nào, và vì hung hăng như .

Từ xa, Nghiêm Bách thấy một thiếu niên mập ú ở bên đường, dựa lưng cái bàn của tiệm sữa đậu nành nóng. Anh híp mắt , cái bàn sắp trọng lượng cơ thể của Phát Tài đè bẹp .

Người cho rằng bạn Phát Tài là mối quen của tiệm sữa đậu nành, nhưng chỉ mới rõ thực chất như .

Nghiêm Bách tới tán một phát lên đầu Phát Tài, la oán lên.

"Mày mà để cho dì Hà khắp nơi tìm hả thằng mập ?"

Phát Tài chu chu cái mỏ bóng lưỡng lên, cam tâm mà đáp: "Anh Bách, đ.á.n.h xem rõ mặt, xem mà đ.á.n.h em ."

Ánh mắt Nghiêm Bách bỗng dưng tối , chau mày: "Thu cái nét ghê tởm của mày ."

Phát Tài hề hề, vẻ mặt nịnh nọt: "Tại em mê sữa đậu nành mà."

Nghiêm Bách khẩy, liếc bên trong tiệm mấy giây với ánh mắt chế giễu, thẳng thừng phán: "Tao thấy mày mê sữa đậu nành mà mày mê sữa con gái nhà ."

Phát Tài nhảy dựng lên, bịt mồm cũng kịp. Lén lút cô em gái đang rửa ly bên trong nhà, trái tim nhỏ bé giật thon thót.

"Anh chừa mặt mũi cho em một chút ?" Cậu nhỏ giọng càu nhàu.

"Chừa đếch. Đầu óc đen tối, ăn mười ký rau răm cũng giảm cái tà râm của mày."

"Ấy , im !" Cậu tức giận giậm chân, ngấn mỡ cũng theo đó mà đ.á.n.h như làn sóng nhỏ.

"Đi về!" Nghiêm Bách trừng mắt, mạnh bạo thô lỗ kéo cổ áo lôi .

Tiệm ngay cua quẹo, lúc một chiếc xe màu đen vẹo , Nghiêm Bách dừng chân, đợi chiếc xe qua.

Nghiêm Bách nơi khúc cua, ánh đèn pha từ các chiếc xe lóe lên mặt đường. Gió nhè nhẹ thổi qua, mang theo ẩm từ đất bốc lên. Một chiếc xe lướt nhanh qua, cửa sổ đóng, Nghiêm Bách mang bộ mặt lạnh tanh khó gần khẽ một cái, bên trong là một cô gái xinh với mái tóc bồng bềnh. Ánh đèn pha lóe lên gương mặt thanh tú, và trong một khoảnh khắc, ánh mắt hai vô tình chạm .

Cô gái lơ đãng ngoài, ánh mắt trong suốt như pha lê, gương mặt xinh trắng ngần như thiên sứ, chạm tầm mắt của Nghiêm Bách một cách thoáng qua. Dù chỉ là một cái ngắn ngủi, nhưng đủ để cho tim ai đó lác đác một nhịp.

Nghiêm Bách cảm thấy một xúc cảm lạ lẫm dâng lên, vì quen , mà hấp dẫn bởi nhan sắc lung linh đó.

Kỳ lạ, từng gặp qua cô gái đó. Thế nhưng chút luyến tiếc dung nhan .

Quả thật là xinh .

Chiếc xe chạy ngang qua nhanh như cơn gió, phía , ánh của trai vẫn còn xoay quanh sự bồi hồi.

Phát Tài qua nửa đường, đầu gọi với: "Anh Bách, còn ?"

"Tới liền." Nghiêm Bách thu tầm mắt, đút tay túi quần, giẫm lên từng viên đá lủng lẳng rời .

Trưởng ấp họ Lưu tên đầy đủ là Lưu Văn Khánh, ở thị trấn một khác gọi là Khánh ấp, sợ kêu nhầm nên ở đình Bình An thường gọi một tiếng thương là ông Lưu ấp. Tính tình ông Lưu ấp đặc biệt , trong nhà gì là đem chia cho hàng xóm láng giềng, ngõ Dân An quý mến vô cùng.

Gia cảnh trong ngõ, nhà ai cũng khốn khổ, hàng xóm với trưởng ấp như cũng coi như là hưởng phước lây. Nay nhà ông Lưu ấp mở tiệc, bà con trong ngõ cũng đến phụ một tay, chỉ vợ và đứa con trai học lớp 11 cho nên mỗi tiệc tùng đều tất bật. Ông Lưu ấp ôn hòa dễ chuyện, vợ ông tuy ác mồm thẳng sợ mích lòng ai nhưng cái là bênh , còn con trai tên Gia Chánh thì khỏi , sớm chiều đều mang tư tưởng nổi loạn.

Năm mười bốn tuổi, giơ cao khẩu hiệu thề thốt rằng: Một sớm một chiều, đ.á.n.h bại Nghiêm Bách, chủ đình Bình An.

Cậu câu đó xong, cái đầu tán một phát nghiêng một góc bốn mươi lăm độ.

Nghiêm Bách: "Mặc quần xì hẳn hoi hẳn đến chuyện đ.á.n.h bại tao."

Phải, Gia Chánh thói quen thả rong khi từ nhà tới đầu ngõ, mặc, mà là cảm giác 'bó', từ nhà đến mấy nhà khác chơi chỉ mấy bước chân cần gì mặc sịp, bình thường ban ngày đàn bà con gái thậm chí đàn ông con trai đều hết, đến tối mịt mới về.

, bởi vì cái tư tưởng đó mà Gia Chánh quy về tội biến thái.

Năm mười sáu tuổi, Gia Chánh đem cái tội danh đó quăng chuồng gà, ăn mặc cũng nghiêm chỉnh hơn, dáng một kẻ hung hăng như Nghiêm Bách, nhưng khí chất thì thể nào bằng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chum-chim/chuong-1-ve-que.html.]

Khí chất của Nghiêm Bách hoang dã ngông nghênh, giống như một con báo đen nơi sa mạc thiếu nước, chủ mảnh đất khô cằn, cả đầy gai nhọn, chạm liền đổ máu.

Gia Chánh lóng ngóng ở cổng, bên trong sân dọn sẵn bàn ghế, vài mâm mời hàng xóm. Bóng đèn xe chói lóa, nhắm mắt , lùi sâu bên trong góc.

Xe bốn bánh dừng ở ngay giữa cổng nhà, tài xế bước xuống xe, một mặc áo vest xám mỉm , Gia Chánh nhíu mày: "Chú chạy vô đây thì lát nữa gọi xe cẩu tới lôi nha. Đường hẹp như , chạy sâu vô cũng chỗ đầu xe, chú gì mà còn cố chạy vô ?"

Chú tài xế mở cửa xe hòa nhã đáp: "Yên tâm, lát chú lùi mà."

Gia Chánh định kiến với mấy nhà giàu, vì nhà khá giả, ít nhiều cũng từng trải qua cảm giác khinh khi.

Cậu hừ hừ mấy tiếng, khoanh tay như chủ nhà.

"Con bước xuống cẩn thận Thi, chân vũng nước đó."

"Dạ, con ." Giọng thanh thoát ngoan ngoãn, du dương trong vắt.

Người con gái gọi là 'Thi' từ chiếc xe bước chân xuống, bước chân mảnh mai, nhấm nháp từng bước đất sình bùn. Dưới chân cô, vũng nước nhỏ mọc lên từ những cục đất sệt, phản chiếu ánh nắng mặt trời chiếu xuống, tạo những ánh sáng lung linh rải rác mặt đất.

Gia Chánh kinh ngạc, chớp mắt .

Đù! Đẹp dữ bây.

Cô gái mang vẻ thuần khiết trong trẻo như hạt sương sớm, toát khí chất sang trọng của một con nhà giàu, đây gọi là cốt cách tiểu thư. Gương mặt thanh tú phản ánh rõ nét trong ánh sáng mờ ảo từ bóng đèn đỉnh đầu, đôi mắt sáng lung linh và trong đó chứa cả sự tò mò.

Dáng nhẹ nhàng, khiến cho Gia Chánh còn nghi ngờ tai điếc. Bình thường nhà, bếp nấu cơm còn chơi về.

Điệu bộ của cô gái từ xe bước xuống cho thấy sự khác biệt rõ rệt giữa nàng công chúa thành thị và vùng nông thôn. Cô lắc nhẹ chiếc váy màu vàng nhạt, điều chỉnh chiếc mũ nồi màu trắng sang trọng đầu. Bàn tay thon gọn nắm chặt quai cầm chiếc túi xách hàng hiệu, ánh mắt thận trọng và dè dặt, dám lung tung.

"Xin chào." Cô gái rụt rè thiếu niên đang trố mắt .

Gia Chánh bừng tỉnh, hừ lạnh, chấp tay lưng như ông cụ non.

Quỳnh Thi ngượng ngừng, nhận vali từ tay chú tài xế, cô ngọt ngào.

"Chú Thân, cảm ơn chú chở con đến đây ạ."

"Có gì mà cảm ơn chứ." Chú Thân dáo dác căn nhà phía lưng Quỳnh Thi, từ lúc bước xuống xe ông âm thầm đ.á.n.h giá. Cảm thấy xót xa Quỳnh Thi, hiểu ông chủ để đứa con gái ở tận nơi khỉ ho cò gáy .

Thế nên, ông lén lút đè giọng bảo: "Chú con cái nè Thi, con gáng ở chỗ một thời gian nha, khi công việc định trở , ông chủ sẽ đón con về, ở đây tuy thiếu thốn bằng thành phố nhưng ông chủ sẽ gửi tiền chu cấp hằng tháng để cho con sắm đồ và chi tiêu. Trong thời gian chịu khó một chút nha con."

"Con thấy nơi ạ." Tuy mới lạ nhưng cô thích sự yên bình .

Lời thì thầm to nhỏ của hai lọt tai Gia Chánh, ứa m.á.u khi ai đó nơi sinh sống như bãi tha ma, thiếu thốn trăm bề, ghét cay ghét đắng cái bộ dạng của những kẻ giàu sang đ.á.n.h giá nơi lớn lên, bọn họ cái quyền phán xét nơi sinh , càng quyền bình phẩm mảnh đất con ở nơi .

Cậu sùng máu, trừng mắt lớn giọng gào lên: "Đã ăn nhờ ở đậu nhà mà còn bày đặt chê bai, ở thì cút cho ông!"

Giọng vang vọng khắp một vùng, trong câu chữ là sự tức giận tột độ.

Quỳnh Thi giật . Biểu cảm kinh hồn bạt vía.

Từ khi sinh , Quỳnh Thi sống trong nhung lụa, mà cô gặp qua đều là con nhà quyền thế, chuyện nhã nhặn lịch sự, gặp ai ăn lớn giọng như .

Nhìn thiếu niên tức giận thở phì phò, dường như đang đối nghịch với bọn họ, cô nuốt một ngụm khí xuống, giọng nhỏ nhẹ mang theo chút yếu ớt: "Bình tĩnh, bình tĩnh. Chúng ý gì , thật đó."

Tiếng cự cãi của Gia Chánh vang vọng tới nhà , ông Lưu ấp nhanh chóng chạy , chạy lầm bầm chửi: "Thằng Chánh , mày cái gì mà la hét om sòm ?"

Nhìn thấy bóng dáng đoan trang của thiếu nữ nép lưng một ông chú lớn tuổi, ông Lưu ấp liền là cháu gái đến, nhà họ tiệc rôm rã chính là đãi cô cháu gái . Lại sang thằng con mắt to mắt nhỏ trừng , ông tới, nắm đầu Gia Chánh quăng phía , còn bản thì nhe răng : "Thi hả, đến con."

Quỳnh Thi hé môi, nét mặt ngọt ngào hớn hở: "Dạ, con chào út."

Ông Lưu ấp , giơ tay đập đập vai Gia Chánh, mặt gượng gạo cứng đờ, c.ắ.n răng nhắc nhở: "Đây là chị họ của con, mau chào hỏi ."

Gia Chánh cái về bọn họ, cho nên cứng đầu cứng cổ: "Còn lâu con mới chào."

"Con!" Ông sượng mặt, đàn ông trung niên bên cạnh cháu gái : "Anh đây là quen của cha cháu Thi đúng ?"

"Chào chào ."

"Hôm nay nhà tiệc đãi cháu Thi, cũng ở chung vui nha."

"Thật ngại quá ơi, về ngay , dịp sẽ ghé thăm." Chú Thân đẩy vali sân, sang : "Làm phiền nhà chăm sóc cháu Thi giúp ông chủ nhà ."

Ông Lưu ấp hào phóng, phất tay: "Con bé là con gái của chị hai nhà , nhất định sẽ chăm sóc cháu nó ."

Đợi khi chiếc xe biến mất, ông Lưu ấp kéo vali, mấy bước liền ngoái đầu hỏi: "Con còn đợi ai nữa?"

Gia Chánh liếc mắt, chống nạnh : "Còn đợi ai nữa. Đối thủ một mất một còn của con chứ ai."

"Làm chuyện tào lao là giỏi! Mau dẫn chị họ con phòng ."

"Con , con hầu của cô ."

"Nhanh!" Ông quát lớn.

"Không ! Không !"

Cuộc chiến trừng mắt giữa hai cha con nhà Quỳnh Thi phát hoảng, cô nhanh chóng kéo lấy vali, khép nép nhỏ giọng : "Cậu út, còn đang đồ ăn ạ? Cậu dẫn con nhà phụ giúp một tay."

Thế là cuộc đụng độ giữa hai cha con kết thúc. 

***

#LƯU Ý: MỌI TÌNH TIẾT, ĐỊA DANH, TÊN GỌI,... TRONG TÁC PHẨM "CHÚM CHÍM" ĐỀU LÀ HƯ CẤU, KHÔNG CÓ THẬT, MONG MỌI NGƯỜI ĐỪNG HIỂU LẦM. 

Chúc các bạn truyện vui vẻ~

Loading...