Người này chính là thích cô.
Nhưng Ngữ Lộc là người trong lòng cậu, sao cậu có thể cho phép người đàn ông khác nhìn cô dù chỉ một cái.
Hà Tử Phàm quay đầu, đặt mạnh ly rượu lên bàn: "Vị tiên sinh này, trả lại anh ly rượu này, em gái tôi thích gì tôi sẽ mua cho cô ấy, không cần anh phải phí tâm."
Chàng trai trẻ tuổi khí phách hừng hực.
Bạc Tư Hàn lão luyện chỉ lắc nhẹ ly rượu, bỗng nhếch mép cười, muốn ra oai với con gái trước mặt mình.
Can đảm lắm!
Rượu vang đỏ sóng sánh trên thành ly, nụ cười trên môi anh dần trở nên lạnh lùng, có phải anh nên nâng ly chúc phúc cho tình yêu thuần khiết này của bọn họ không?
Tô Ngữ Lộc thấy Bạc Tư Hàn liếc nhìn Hà Tử Phàm, ánh mắt đó như đang nhìn một đống rác rưởi không biết tự lượng sức mình, tim đập thình thịch, lo lắng cho Hà Tử Phàm vô cùng.
Không chút do dự, Tô Ngữ Lộc đứng bên cạnh Hà Tử Phàm.
"Vị tiên sinh này, xin lỗi, chúng tôi xin trả lại anh ly rượu này, cảm ơn anh đã ưu ái, tôi không biết uống rượu."
Ánh mắt sâu thẳm của Bạc Tư Hàn trở nên lạnh lẽo.
Chậm rãi đáp: "Vị tiểu thư này nói đúng, tôi nhận nhầm người, tôi nhận cô ấy thành một người bạn rất thân của tôi."
Câu nói của anh có ẩn ý, Ngữ Lộc không thể không hiểu.
Trái tim Tô Ngữ Lộc như thắt lại, chỉ muốn kéo Hà Tử Phàm rời khỏi đây ngay lập tức.
Trốn đến một nơi không ai tìm thấy bọn họ nữa.
Nhưng dường như anh ta cũng không có ý định làm khó bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/chiem-huu-tinh-nhan/49.html.]
Bạc Tư Hàn nhận lại ly rượu, uống cạn một hơi, giang tay ra một cách bất cần đời, bầu không khí kỳ quái dường như đã kết thúc.
Màn này coi như đã qua.
Tuy nhiên, khi Ngữ Lộc trở về chỗ ngồi của mình, vẫn không yên tâm.
Người này đã đến Tuyết Đô rồi, không phải Tô Ngữ Lộc tự luyến, nhưng anh ta không thể nào tình cờ gặp cô được chứ?
Một lúc sau lại len lén nhìn anh ta, lại thấy anh ta đang lấy ra một mảnh giấy nhỏ châm lửa đốt.
Ngọn lửa bùng lên trên mảnh giấy nhỏ, anh ta đưa ngọn lửa đó lên miệng châm thuốc.
Tô Ngữ Lộc choáng váng.
Đó không phải là giấy rác, mà là ảnh của Hà Tử Phàm, là ảnh thẻ mà Hà Tử Phàm đã tặng cô làm kỷ niệm sau khi tốt nghiệp cấp 3.
Cô không biết tại sao anh ta lại có thứ này, Tô Ngữ Lộc lo lắng đẩy Hà Tử Phàm: "Tử Phàm ca, chúng ta về nhà thôi, muộn rồi, lát nữa cậu sẽ gọi điện cho mẹ em."
Cô rất thông minh, không nói thẳng ra.
Chỉ muốn đưa Hà Tử Phàm rời khỏi nơi nguy hiểm này ngay lập tức.
Tuy nhiên, hôm nay Hà Tử Phàm đi cùng bạn bè, nấn ná mãi, lại uống rượu, thấy Tô Ngữ Lộc thật sự có chút tức giận mới đề nghị hôm nay đến đây thôi.
Cả nhóm thanh toán xong ra khỏi quán bar, Ngữ Lộc theo bản năng nhìn về phía chỗ Bạc Tư Hàn vừa ngồi, nơi đó đã trống không.
Cô càng thêm bất an.
Kéo Hà Tử Phàm bước nhanh hơn.
Vừa đi ra ngoài không xa, liền gặp một đám côn đồ.