Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9f87tHM3yp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau bữa tối, người giúp việc liền chuẩn bị đồ dùng cho cô ta ở lại đêm nay.
Diệp San đương nhiên ngồi trên sô pha trò chuyện cùng người lớn, ngẩng đầu lên thấy Bạc Tư Hàn và Chu Nhiên đang đứng nói chuyện gì đó trong vườn.
Không nhìn thấy biểu cảm của Chu Nhiên, chỉ thấy Bạc Tư Hàn đang hút thuốc một cách lười biếng, vẻ mặt thờ ơ.
Sau đó, Bạc Tư Hàn đi vào ngồi cạnh cô ta, bảo cô ta gọt cho mình một quả táo.
Vỏ táo dài rơi xuống từ tay Diệp San, cô ta cắt một miếng đưa vào miệng anh, tò mò hỏi: "Chu Nhiên nói gì với anh vậy, gấp gáp thế?"
Bạc Tư Hàn vẫn giữ nụ cười ôn hòa trên mặt, nhưng chỉ nói ba chữ: "Không có gì."
Nhưng lúc nãy khi đi ngang qua, Diệp San rõ ràng nghe thấy anh mắng Chu Nhiên một trận: "Hôm nay là dịp gì mà lại nói mấy chuyện không đâu, cô ta có c.h.ế.t cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta."
Người đàn ông rõ ràng nói không có gì, nhưng nửa đêm lại rời đi.
Diệp San mơ màng tỉnh giấc, nghe loáng thoáng anh nghe điện thoại, "ừ" vài tiếng rồi dậy mặc quần áo.
Giường nhẹ bẫng, cô ta cũng ngồi dậy theo.
Người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt hơi lóe lên.
Anh đi lại ngồi xuống mép giường, sống mũi cao thẳng áp sát lại, một nụ hôn rơi xuống trán cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/chiem-huu-tinh-nhan/41.html.]
Chiếc áo sơ mi lạnh lẽo của anh vô tình cọ xát vào mặt cô ta, hơi thở của anh phảng phất khắp nơi.
"Công ty có chút việc, anh phải đi xử lý một chút."
"Khi nào thì về?"
Giọng Bạc Tư Hàn trầm xuống: "Xử lý xong sẽ về."
Dưới lầu, khi xe nổ máy, ánh đèn màu cam vàng chiếu sáng cửa sổ tầng hai.
Diệp San nằm trên giường cuộn chặt chăn, hít hà mùi hương còn vương lại của Bạc Tư Hàn trên đó, trong lòng vô hạn cô quạnh.
Vốn tưởng hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó, kết quả vẫn như cũ.
Thực ra những năm nay Bạc Tư Hàn vẫn luôn là một vị hôn phu mẫu mực, cái gì cũng chiều theo cô ta.
Nếu nói đến việc dỗ dành con gái, chỉ cần anh muốn, thì cô ta sẽ không bao giờ có lúc buồn bã.
Vấn đề duy nhất giữa bọn họ chính là quá hòa hợp, hòa hợp đến mức không có chút kích thích nào.
Lúc ở Paris, cứ hai ba tháng anh lại đến một lần, ở trong căn hộ của cô ta nhưng lại không hề động chạm đến cô ta.
Mỗi lần hôn nhau, đều là anh chủ động, nhưng nụ hôn đó luôn hời hợt như chuồng chuồng bay trên mặt nước.