CÂN XƯƠNG - 7

Cập nhật lúc: 2025-10-01 05:43:32
Lượt xem: 364

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

14

Vân Khê lon ton chờ ở cổng viện suốt một hồi, thỉnh thoảng ngó ngoài. Lý nương tử mắt tinh, từ xa thấy bóng Phục Thu, lập tức khẽ gõ trán bé con:

“Kìa, A Thu của ngài về .”

Vân Khê lập tức chạy lóc cóc đến, mặt Phục Thu, khuôn mặt đỏ bừng. Khi Phục Thu mới bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ rối ren. Nàng xổm xuống, đưa tầm mắt ngang bằng với nó:

“Ngài chờ nãy giờ ?”

Vân Khê trả lời, chỉ dúi tay nàng thứ gì đó:

“Cái cho ngươi đấy!”

Nói xong, con bé chạy vụt . Phục Thu mở tay , thấy trong lòng bàn tay là một chiếc túi thơm. Trên nền gấm lụa thượng hạng, một chữ “Phục” xiêu vẹo, đường chỉ vụng về. Lý nương tử :

“Ta hỏi nàng thêu tên mà chỉ thêu mỗi họ. Nàng còn chê ngốc, bảo đương nhiên chọn chữ ít nét hơn để thêu chứ.”

Vân Khê trốn cột, thò đôi mắt lấp lánh ngó sang. Vừa Phục Thu bắt gặp, nó lập tức rụt đầu , chỉ còn hai búi tóc nhỏ đỉnh đầu lộ như tuyên bố sự hiện diện của . Lý nương tử đến mức miệng chẳng khép .

Phục Thu nắm chặt túi thơm trong tay, lâu , khe khẽ thở một tiếng than gần như thấy.

15.

Đêm xuống, dù gối đầu chiếc túi hương, Phục Thu vẫn trằn trọc ngủ nổi. Nàng dậy, bước đến bàn, cầm bút luyện chữ. Một chữ “Tĩnh” rơi xuống giấy. Nàng nhớ hồi bé, phụ thô bạo giật nàng khỏi vòng tay mẫu . Mẫu quỳ ôm chân ông, lóc cầu xin, nhưng chỉ nhận một cú đá phũ phàng.

“Nuôi món hàng lỗ vốn gì? Đã là mệnh bán thể, hà tất phung phí cơm gạo nhà lương thiện?”

Một chữ “Thứ” rơi xuống. Nàng nhớ thời niên thiếu, toan bỏ trốn nhưng bắt . Mụ tú bà đ.á.n.h mà chỉ bắt nàng gảy đàn. Ngày nối ngày, đêm đêm, ngón tay rớm máu, cho đến khi ngã gục dây đàn đứt gãy.

“Ngươi cho rằng xương cốt cứng lắm ?”

Một chữ “Không” rơi xuống. Nàng nhớ đến khi chuộc . Hàng xóm luôn xì xào nàng sớm muộn cũng sẽ cặp kè cùng kẻ khác. Vậy mà Giang Cảnh Chi từng tán tụng nàng thanh khiết như sen nở trong bùn lầy, đ.ấ.m đá nàng tới tấp ngay gốc cây quế hai từng cùng trồng.

“Một ngày kỹ nữ, cả đời cũng hèn hạ mà thôi!”

Những ký ức chồng chất hỗn loạn, như trận mưa lạnh lẽo bãi tha ma. Viên Sinh che chắn cho nàng khỏi gió mưa, ban cho nàng sinh mạng, đưa nàng một thanh đao để nàng g.i.ế.c . Giết cả những đối xử với nàng.

Phục Thu bất giác vò nát tờ giấy đầy chữ. Lung Yên hốt hoảng chạy , thường ngày lanh lợi là thế, mà lúc sợ .

“Phục nương tử, ngươi mau xem , lão gia phát điên !”

Nàng vội theo, Lung Yên chạy kể. Vốn dĩ đêm nay tâm tình của Giang Cảnh Chi tệ, còn mang điểm tâm từ Đạo Hòa Trai về, định hàn gắn cùng Kỷ Hành. Kỷ Hành chẳng buồn đáp, gương mặt lạnh nhạt như băng. Hắn dỗ dành mãi thì tức giận, quăng hộp bánh xuống đất, quát:

“Cho thể diện mà điều!”

Kỷ Hành thèm đáp lời, định bỏ về phòng. khi ngang qua, nàng túm lấy cổ tay, hung hăng quật xuống nền.

“Cha ngươi c.h.ế.t cả , còn vẻ tiểu thư nhà họ Kỷ gì nữa chứ?”

Kỷ Hành ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập oán hận. Giang Cảnh Chi cúi xuống, bóp cằm nàng, khinh bỉ:

“Hận thì ? Ngươi dám ly hôn với ? Đám tông tộc chẳng đang mong ngươi về nữ nhi nhà họ Kỷ ? Không dám thì ngoan ngoãn lời cho !”

“Chậm nhất là tháng , sẽ đón Hữu Nghi cửa. Ngươi chọn ngày , lo liệu cho thật thể diện, đừng để ai coi thường con họ. Hữu Nghi đúng, con trai quang minh chính đại nuôi trong Giang phủ, chứ sống lén lút ở bên ngoài.”

Kỷ Hành bật lạnh:

“Giang phủ? Giang phủ ở thế? Tấm biển ‘Giang phủ’ cũng là bỏ tiền !”

Lời lẽ sắc như d.a.o khiến giận điên, bóp cổ nàng xách lên, ghì thẳng tường.

“Ngươi c.h.ế.t thật !”

Tiếng động lớn Lư ma ma vội vàng chạy tới. Bà can ngăn nhưng đẩy ngã mạnh xuống đất. Một xương già gãy rạn, đau đến mức chẳng thể tự lên. Khi Phục Thu tới nơi, mắt nàng chính là cảnh tượng đó.

Đám gia nhân trai tráng ngoài, ai nấy đều do dự, chẳng dám bước . Dù cũng là lão gia, còn Kỷ Hành là chính thất. Chuyện rốt cuộc cũng là “việc trong nhà”, phận hạ nhân nào dám xen ?

Trung thành tận tâm như Lư ma ma, kết cục già ngã quỵ. Ánh mắt Phục Thu dừng kẻ khiến nàng mất mạng kiếp . Kẻ môi miệng hoa mỹ, tâm địa độc ác .

Phục Thu hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/can-xuong/7.html.]

“Giang Văn Châu, g.i.ế.c mùi vị thế nào hả?”

17.

Nghe đến cái tên , hoảng hốt, sức lực bàn tay cũng dần buông lỏng. Kỷ Hành thừa cơ thoát khỏi, loạng choạng chạy đến lưng Phục Thu.

“Phục nương tử, mau… mau báo quan !”

Không hiểu vì , bóng dáng lạnh lùng nhuốm mùi c.h.ế.t chóc mang đến cho nàng cảm giác an hiếm hoi. Phục Thu chẳng hề đáp, chỉ lặng lẽ chắn mặt nàng. Giang Cảnh Chi nhíu mày:

“Ngươi… ngươi còn c.h.ế.t ?”

Phục Thu lặp :

“Giết sung sướng , mới khiến ngươi g.i.ế.c , còn g.i.ế.c cả nàng?”

Cả sảnh im phăng phắc, ai nấy đều kinh hãi. Kỷ Hành run giọng hỏi:

“Phục nương tử… ý ngươi là ?”

Ánh mắt đảo qua khuôn mặt hai , bỗng như ngộ , phá lên điên loạn.

“Kỷ Hành, chẳng ngươi căm ghét ả ngoại thất ngoài ? Thật khéo, vị Phục nương tử đây cũng là nữ nhân bao dưỡng ngoài phủ!”

Phục Thu lộ chút hoảng hốt, chỉ lạnh nhạt sang Lung Yên:

“Đóng cửa .”

Lung Yên do dự, kịp cử động. Lư ma ma khẽ vỗ tay nàng:

“Nghe lời.”

Cửa khép chặt. Trăng rọi , chỉ còn ánh nến bập bùng. Giang Cảnh Chi nhướng mày, ngạo nghễ Phục Thu. Hắn chẳng hề chột . Với , một kỹ nữ từng mang tiếng ô uế, chẳng gì đáng sợ. Phục Thu sang Kỷ Hành, chậm rãi:

“Ta từng gạt . Thân thế của còn bi t.h.ả.m hơn những gì từng kể.”

Nước mắt Kỷ Hành lăn dài.

“Vì g.i.ế.c ngươi?”

Phục Thu , lẽ vì nàng xuất từ kỹ viện, lẽ vì hàng xóm đồn thổi khó , đơn giản chỉ vì hôm đó khó chịu. đến cuối cùng, vạn lời chỉ hóa thành một câu:

“Bởi vì thể g.i.ế.c cần trả bất kỳ cái giá nào.”

Ký ức ập về đêm mưa xối xả năm . Ba ngày liền nàng ăn một bữa. Hắn nắm tóc lôi nàng khỏi giường, mắng nàng lẳng lơ. Rồi nỗi đau xé ruột xé gan trào lên. Hắn nghiền ép nàng như nghiền nát một con kiến. Ánh mắt mờ , khuôn mặt biến thành một chiếc mặt nạ méo mó. Bị vứt khỏi cửa, nàng còn sức mà dậy nữa.

Một phận thấp hèn, chỗ dựa, chẳng ai tra xét cái c.h.ế.t của nàng. Chỉ vài câu bâng quơ “tai nạn mà thôi.” thì xong chuyện . Kỷ Hành run rẩy, gào lên:

“Giang Cảnh Chi, rốt cuộc thì trong mắt ngươi còn pháp luật ?”

Phục Thu nhếch môi lạnh:

“Hắn quá rõ pháp luật, mới cách phạm luật. Cửa khép , chuyện trong hậu viện lọt ngoài , hoặc lọt ngoài là cái gì… chẳng đều do định đoạt cả ?”

Hắn thản nhiên gật đầu:

“Như thì ? Biết thì thế nào? Ngoài khiến các ngươi tức giận bất lực, còn ích gì? Con , đôi khi thà mù lòa điếc đặc sống yên hơn.”

Hắn trơ trẽn, trần trụi giấu giếm như thế. Mọi chỉ lặng im. Hắn càng đắc ý, giọng đầy kiêu ngạo:

“Kỷ Hành, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, vẫn yêu thương, che chở ngươi. Đừng trách rước Hữu Nghi cửa, ai bảo ngươi sinh con trai?”

“Còn ngươi, Phục Thu… nếu chết, chuyện cũ xóa sạch, sẽ chấp nhặt nữa.”

Phục Thu chạm chiếc vòng ngọc ở cổ tay, khóe môi nhếch thành nụ lạnh lẽo:

“Giang Văn Châu, món nợ vẫn tính.”

“Bởi vì… c.h.ế.t .”

 

Loading...