CÂN XƯƠNG - 15
Cập nhật lúc: 2025-10-01 05:45:29
Lượt xem: 304
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
33.
Trong viện tổng cộng bốn gian nhà. Hai gian giữa là đại sảnh thờ cúng với bài vị, một gian khác là phòng ngủ vợ chồng, trang sức, bạc vàng đều lục lấy sạch sẽ. Phía đông là phòng bếp, phía tây là phòng của con gái.
Phục Thu vòng quanh một vòng, nắm nhân khẩu của nhà họ Trương, thật sự đơn giản, chỉ vợ chồng cùng một con gái. Vậy chiếc xương cuối cùng , hoặc là của vợ , hoặc là của con gái .
Phục Thu khoanh chân gốc cây. Hoa đào nở rực, gió thổi tới, cánh hoa rơi rụng như mưa. Nếu nàng , ai mà nghĩ giữa cảnh xuân tươi đang chờ là để g.i.ế.c ? Có những chuyện đời thật lạ. Kẻ ba hoa chính choè thể là hiền lành. Cha đẩy con kiếp kỹ nữ cũng thể là . Cả đào do kẻ thù trồng cũng thể nở đến nao lòng.
Phục Thu mở túi thơm mà Vân Khê đưa, ngoài vài bông hoa khô thì bên trong còn mấy tờ ngân phiếu, là do Tô Man Nhi lén bỏ . Tại gọi mật thì ít mà vẫn sinh cảm giác thiết? Vì điềm tĩnh, giữ lễ nghĩa dễ khác hãm hại? Phục Thu chớp mắt, nhưng bây giờ nàng còn rơi nước mắt.
Gió quất mặt, một đạo phù vàng bay tới, dán lên trán nàng khiến nàng im. Trên bờ tường trong viện, bóng lưng về phía trăng, thể rõ mặt, chỉ thấy tà áo đạo bay phất phơ.
“Yêu nghiệt, bắt lấy ngươi!”
Giọng là của một nữ tử. Có vẻ học nghề thạo, nàng nhảy xuống tường vấp, vội ho mấy tiếng che sự bối rối. Nàng loanh quanh một vòng mặt Phục Thu kiêu hãnh :
“Nghe cho rõ đây, chính là tử đầu của ngoại tổ mẫu ở Sơn Tam Thanh, đổi tên, họ, tên là Kim Minh Châu!”
“Hôm nay ngươi gặp nghĩa là định, khuyên ngươi chớ chống cự vô ích.”
Phục Thu khẽ : “Ồ, là một đạo sĩ tự học hành nửa vời.”
Kim Minh Châu lập tức lạnh lòng: “Sao ngươi còn thể chuyện như ?”
Phục Thu đưa tay bóc cái đạo phù vàng dán trán : “Mấy thứ là gì đối với .”
Kim Minh Châu sợ hãi kinh hoảng, ba bước bước thành hai, định trèo tường bỏ chạy. Phục Thu đưa tay , một luồng ánh snags xanh dương vọt truy đuổi theo Kim Minh Châu, ngay khi nàng chạm đến tường, mũi d.a.o kề sát trán nàng. Kim Minh Châu , bày nụ khúm núm:
“Ôi trời, đều là nữ nhân với cả, ngươi kìa, chậc, nghiêm trọng thế .”
Phục Thu lạnh lùng hỏi: “Nhà họ Trương ngươi giấu ở ?”
Nghe đến nhà họ Trương, Kim Minh Châu thu vẻ cợt nhả.
“Nghiệp chướng! Ngươi thật sự định hại ? Ta khuyên ngươi buông d.a.o xuống , còn điều mà giải quyết cho ; bằng , đến tìm ngươi sẽ là lương thiện như mà sẽ là đại tử của Sơn Tam Thanh: mồm miệng chanh chua, chuyện ác nào là !”
34.
Phục Thu thu d.a.o về, gốc đào. Kim Minh Châu đắc ý :
“Biết sợ chứ gì? Đã sợ thì mau về nhà thôi.”
Phục Thu nhắm mắt, đáp. Kim Minh Châu khuyên:
“Nói thật cho ngươi , bọn họ sớm dọn . Ngươi đợi đến bạc đầu, họ cũng chẳng .”
“Bọn họ sẽ .”
“Sao thể? Chỉ vì mấy gian nhà rách nát, chẳng lẽ họ chịu bỏ cả tính mạng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/can-xuong/15.html.]
Đêm khuya, tiếng ch.ó sủa vọng từ trong làng.
“Kim Minh Châu.”
“Gì thế?”
“Nhà ngươi chắc hẳn cũng giàu nhỉ?”
“Ăn mặc chẳng lo, coi như đủ đầy.” Kim Minh Châu gãi đầu. “ thì ?”
Phục Thu mở mắt, thẳng gương mặt hồn nhiên :
“Đây chỉ là mấy gian nhà rách nát mà là tất cả sản nghiệp của nhà họ Trương. Ông già, chẳng còn chí tiến , thứ dù ít ỏi vẫn nỡ buông bỏ. Còn , chẳng cần ăn uống, chẳng cần ngủ nghỉ, thể đây chờ đến khi ông trở .”
Kim Minh Châu đ.á.n.h nổi, khuyên chẳng xong, đành chán nản xuống bên cạnh nàng.
“Trương Thông chỉ là một lão già thật thà tầm thường, chẳng hiểu ngươi kết mối thù sâu nặng đến thế với ông ?”
“Ta chỉ , tại các ngươi ai cũng cho rằng ông thật thà tử tế?”
Kỳ thực Kim Minh Châu cũng chẳng giải thích . Có lẽ chỉ vì một đàn ông ít , mắt mày cúi nhường, ngoài chẳng ưu điểm gì khác, thế là thiên hạ lập tức cho là hiền lành.
Gió xuân còn vương chút lạnh thổi qua tóc hai . Trong thoáng chốc, chúng giao lập tức tách rời. Kim Minh Châu cảm nhận oán hận trong lòng Phục Thu. Nỗi căm hờn quá dữ dội, dẫu nét mặt Phục Thu vẫn thản nhiên nhưng Kim Minh Châu rằng chỉ cần Trương Thông lộ diện, Phục Thu sẽ chút do dự mà xuống tay ngay lập tức.
Thế nhưng Kim Minh Châu chẳng hiểu nổi, đời mối hận nào thể buông bỏ? Phục Thu cũng chẳng cần ai hiểu . Giống như nàng từng thử đặt nỗi khổ của kẻ khác. Ai mà chẳng khổ riêng? Giang Cảnh Chi khổ vì chí lớn thành. Chu Liên khổ vì cảnh con ly tán. Trương Thông khổ vì nghèo hèn, túng thiếu.
Nếu ở góc đó thì kẻ vung đao c.h.é.m họ chính là Phục Thu độc ác, lạnh lùng, đại nghịch bất đạo. Vậy nên, Phục Thu chỉ chọn từ phía mà . Nàng sẽ phản bội bản .
Cả hai lặng im một hồi lâu, Kim Minh Châu chịu nổi mà cất lời.
Nàng chân thành kể, vốn là lén bỏ nhà đạo sĩ lang thang; còn vì theo môn phái nào thì chủ yếu tại gã đại tử núi Tam Thanh chịu nhận nàng.
“Hắn với vốn là hàng xóm, coi như thanh mai trúc mã. Tồn tại loại tình nghĩa như , thế mà chẳng thèm thu nhận tử!”
Đã mở miệng, Kim Minh Châu ngớt, ồn ào hết sức. Phục Thu nghĩ, e chỉ hạng như thế mới rảnh rỗi xen việc thiên hạ. Rồi chuyện rẽ sang cái mà nàng tự hào nhất, thuật chiêm tinh.
“Ngươi đến tìm Trương Thông báo thù, là tính từ đấy! Tinh tú kỳ diệu lắm! Tam viên nhị thập bát tú, mỗi quản vô tinh quan, hàng trăm hàng ngàn vì tinh tú lấp lánh...”
Phục Thu nghĩ, ừm, kể giỏi thế chắc xác c.h.ế.t cũng ru ngủ.
“Thế ngươi thử xem , xem g.i.ế.c Trương Thông ?”
Đêm đen như mực, mắt Phục Thu cũng đen như mực. trong đêm còn trăng, , ánh nến. Còn trong mắt nàng, chẳng lấy một chút nào của sự sống.
Kim Minh Châu rùng , màu đen thuần khiết dọa khiến sống lưng lạnh toát.