28.
Một tia chớp xé trời, mưa to như trút. Bà đỡ thúc giục nàng dùng sức. Tô Man Nhi lắc đầu, miệng điều gì đó, song cơn đau xé ruột xé gan khiến lời lẽ đứt quãng, thành câu. Phục Thu lau mồ hôi cho nàng, dịu giọng an ủi:
“Man Nhi, đừng sợ… đừng sợ…”
sinh nở chỉ dựa dũng khí. Sấm rền vang dội nơi chân trời. Trong phòng sản, tiếng thét xé lòng vang lên:
“Mẫu !”
Cô gái đầy hai mươi , ngay khoảnh khắc sắp gặp mẫu , vĩnh viễn nhắm chặt mắt. Nàng c.h.ế.t . Đứa con sống. Tiếng oe oe vang vọng. Phục Thu giật ớn lạnh.
Đêm là giờ Tý, ngày hai mươi sáu tháng Mười, năm Nhâm Thân. Cân đủ bốn lượng chín tiền. Bộ xương thứ hai, chính là đứa bé của Tô Man Nhi. Vậy thì…
Phục Thu đẩy cửa bước . Một phụ nhân lao trong cơn mưa xối xả, lảo đảo ngã quỵ sân. Qua màn mưa mịt mờ, nàng nhận bóng dáng quen thuộc . Mẫu của Tô Man Nhi chính là tú bà từng mua nàng về, tên là Chu Liên. Tên thật của bà lẽ chẳng thế, nhưng Phục Thu cũng chẳng buồn tra xét.
“Chu ma ma, còn nhớ ?”
Chu Liên khựng bước. Đương nhiên là nhớ. Không chỉ nhớ mà còn nhớ rõ từng hành hạ thế nào. Song trong thư, Tô Man Nhi rằng, Phục Thu đối xử tử tế, một mực nâng đỡ nàng, giúp nàng lên ngôi vị trắc phi. Chu Liên ngã sụp giữa mưa, dập đầu lóc:
“Ta cầu xin ngươi, cho gặp Man Nhi cuối !”
Phục Thu lặng lẽ đàn bà từng nghiền nát xương sống .
“Trước , cũng từng cầu xin bà như thế.”
Chu Liên bao giờ động lòng lời khẩn thiết của nàng.
Mưa càng lúc càng lớn. Phục Thu bước làn mưa, dừng ngay mặt Chu Liên.
“Vốn dĩ nghĩ, vì tình nghĩa với Man Nhi, sẽ thể buông bỏ phần nào thù hận. cao ngạo mà lầm tưởng. Ta vẫn hận bà, hận sâu đậm như ngày . Chu ma ma, để tiễn bà theo Man Nhi, ?”
Chu Liên ngước mắt lên, giọng run run van xin:
“Xin ngươi… cho c.h.ế.t bên cạnh Man Nhi… Sáu năm , sáu năm thấy nó. Trẻ con lớn nhanh, giờ nó béo gầy , cao thấp thế nào…”
“Thật đáng thương.”
Phục Thu nâng dao.
“ nếu nương tay tha cho ngươi thì sẽ với chính ngày , khi dập đầu đến vỡ toạc cả trán. Khi đó, cũng đáng thương.”
Máu thấm ướt, nhưng nhanh chóng mưa cuốn trôi. Phục Thu phòng sinh. Vợ chồng Ngọc Vương gục ngất bên bàn, bà đỡ cũng hôn mê bên giường. Trong tã lót bên cạnh t.h.i t.h.ể Tô Man Nhi, đứa bé yên lặng say ngủ.
29.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/can-xuong/13.html.]
Phục Thu thu lấy chiếc xương thứ hai, gói bọc vải lặng lẽ rời khỏi Ngọc Vương phủ trong đêm mưa dông sấm chớp ngớt. Hiện giờ nàng chắc chắn chiếc xương thứ ba tất liên quan đến kẻ giả mù từng đoán mệnh cho nàng , hoặc là của , hoặc là thê của , nếu thật sự .
Trong lòng nàng vẫn còn bao điều hiểu. Vì Viên Sinh chọn nàng? Vì lấy xương của những vô tội? Vì tất cả đều quấn chặt với những kẻ thù với nàng? cũng chẳng . Nàng sẽ thu đủ xương, sẽ tìm Viên Sinh và sẽ sáng tỏ chuyện.
La bàn phát sáng. Phục Thu lau vệt mưa mặt, cất bước tiếp tục hành trình.
30.
Chưa nửa đường, trời sang giữa đông. Tuyết lớn chặn lối , Phục Thu đành thành nghỉ tạm. Trong thành ngôi miếu hoang, tấm biển mục nát vẫn còn lờ mờ hai chữ “Hồ Đồ”. Phục Thu thầm nghĩ, chẳng trách ngay giữa chốn phồn hoa mà miếu thành phế tích. Ai cầu Phật chỉ để “hồ đồ” chứ?
Nàng co góc, khép mắt nghỉ tạm. Chẳng lâu , hai bước .
“Đã bao , ngoài lúc khác thì mặc kệ ngươi, nhưng khi kẻ vén chiếu liếc , nhất định nín thở! Nghe rõ ?”
“Ta… nhớ mà.”
“Nhớ ? Ngươi nhớ cái rắm thì ! Vừa ngươi suýt chút nữa ngáy còn gì!”
“Lúc tỉnh thì nhớ …”
“Trời ạ, cũng chẳng nên ngươi thế nào nữa.”
“Không thì khỏi . Tỷ tỷ, đói bụng.”
“Gọi mẫu cũng vô ích, tiền, nhịn .”
Phục Thu một lát hiểu , là đôi tỷ hành nghề lừa gạt nhưng thất bại. Tỷ tỷ nóng nảy, mặt dày.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, cầu xin tỷ tỷ đấy…”
Tiếng gọi “tỷ tỷ” lặp lặp khiến lòng Phục Thu rối bời. Nàng bước khỏi góc, rõ mặt mày đôi tỷ . Thật khó mà gắn hai chữ “hoa” bọn họ. Mũ rách áo vá, mặt mũi lấm lem chẳng thấy rõ diện mạo. Đôi tay co rút trong ống tay áo, lở loét bao nhiêu chỗ. Dép rơm rách toạc, ngón chân trồi rỉ máu. Ống quần ngắn cũn, lộ cặp chân gầy như cây sậy. Tựa như hai cọng cỏ khô, thể tàn lụi bất cứ lúc nào giữa mùa đông rét mướt . Dù sợ hãi, chị vẫn đưa tay chắn mặt em, gượng gạo quát:
“Đừng gần! Ta dễ bắt nạt !”
Phục Thu :
“Ta ác ý.”
Hai tỷ cảnh giác lùi thêm một bước. Phục Thu cất giọng:
“Ta nhập bọn với các ngươi. Ta thể đóng xác chết.”
Không ai phù hợp với vai hơn nàng cả.