CÂN XƯƠNG - 1
Cập nhật lúc: 2025-10-01 05:40:25
Lượt xem: 191
Từ đến nay, Phục Thu vốn cam chịu phận.
Thuở nhỏ, khi “cân xương đoán mệnh”, lão mù rằng xương cốt nàng nhẹ, mệnh hèn, cả đời chỉ thể bán . lúc trong nhà túng quẫn, cha nàng dứt khoát bán nàng thanh lâu.
Treo bảng hành nghề lâu, tú bà : tuy nàng xinh lộng lẫy, nhưng gương mặt bi thương tội nghiệp, sẽ chỉ chiêu dụ những hạng khách lương thiện. Quả nhiên, cách vài hôm nàng chịu một trận hành hạ.
Đến tuổi trung niên, nhan sắc tàn phai, nàng gả cho một lái buôn. Hàng xóm xì xào môi nàng mỏng, mắt hồ ly, e rằng khó mà an phận. Chẳng bao lâu , lời đồn lan rộng, chồng chịu nổi, đuổi nàng khỏi nhà một đêm mưa.
Dù , nàng bao giờ oán hận khác, chỉ trách bản bạc mệnh. Lúc hấp hối, lão mù say rượu ngang qua, khoe khoang với :
“Hai mươi năm , thấy một đứa bé gái ở phương xa, tuổi còn nhỏ mà dung mạo khuynh quốc.”
“Ta giả vờ kẻ mù, cân xương đoán mệnh cho nó, rằng mệnh nó ti tiện, cả đời chỉ thể kỹ nữ.”
“Các ngươi đoán xem, thế mà cả nhà nó đều tin là thật!”
1.
Người bên cạnh mắng lão mù thiếu đạo đức, nhất định sẽ trời phạt. Lão mù nổi giận quát:
“Thế nào gọi là thiếu đạo đức? Cơm thể ăn bậy ăn bạ, lời thể bậy bạ!”
“Chẳng qua cũng chỉ đùa một câu, là bọn họ tự nguyện tin tưởng, liên quan gì đến ? Huống hồ, chẳng thiên hạ đều ‘hồng nhan họa thủy’ ? Ai bảo nàng sinh xinh như ? Ta đây là dự kiến từ , sớm trừ hại cho dân!”
Phục Thu trong vũng nước bùn, lặng lẽ lắng , thoáng chốc chẳng nên . Cả một đời tin mệnh, cuối cùng chỉ là lời bịa đặt tùy hứng của một kẻ vô . Căm hận dâng tràn trong lồng ngực. nàng sắp c.h.ế.t .
Dấu vết cuối cùng nàng để nhân gian là những vệt đất móng tay cào xước.
Rất nhanh thôi sẽ đều nước mưa xoá sạch. Phục Thu trợn trừng mắt, cam lòng cứ thế mà c,h,ế,t .
2.
Không rõ trôi qua bao lâu.
“Người đàn bà c.h.ế.t mà nhắm mắt!” Một .
“Chết nhắm mắt thì cũng c,h,ế,t .”
Kẻ khác dùng chiếu cỏ quấn lấy xác Phục Thu, lải nhải mắng chửi:
“C,h,ế,t cũng chẳng tìm chỗ, chỉ khổ kiếm thêm việc bọn .”
Hai khiêng nàng ngoài thành, quẳng bãi tha ma. Chiếu cỏ bung , lộ t.h.i t.h.ể cứng ngắc, xám ngắt của Phục Thu. Cơn mưa lớn trút xuống. Hạt mưa rơi thể nàng, rơi đôi mắt vẫn trợn trừng. Giọt nối tiếp giọt . Khi chảy khỏi hốc mắt, nước mưa biến thành màu đỏ.
Một công tử áo trắng cầm ô mà đến, bãi tha ma, thở dài khe khẽ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/can-xuong/1.html.]
“Oán khí ngút trời…”
Hắn buông nhẹ cây ô. Chiếc ô như mọc thêm mắt, bay thẳng đến thể Phục Thu, lơ lửng xoay vòng, che phủ cho nàng. Công tử áo trắng dùng d.a.o nhỏ rạch ngón trỏ và ngón giữa, m.á.u chảy , giơ tay vẽ một đạo phù trong hư .
“Định!”
Tức thì, t.h.i t.h.ể Phục Thu run rẩy, tựa như một luồng lực vô hình va chạm. Thật lâu , đôi mắt tràn đầy lệ m.á.u của nàng khẽ chớp. Mây tan mưa tạnh, công tử áo trắng thu cây ô.
“Ta họ Viên, ngươi thể gọi là Viên Sinh.”
“Ta phong hồn phách ngươi trong xác c,h,ế,t, để ngươi thể điều khiển thể như sống. Chỉ là việc ngược với ý trời, để che giấu trời đất, hủy mệnh thư của ngươi.”
“Từ nay, dương gian còn vận mệnh của ngươi, âm ty cũng chẳng hồn sách của ngươi, ngươi chính là một kẻ sống dở c.h.ế.t dở, bước giữa hai cõi âm dương.”
“Nếu ngươi thể tìm ba kẻ mệnh (cân xương) đạt đến bốn lượng chín tiền*, lấy xuống chiếc xương nơi tim của họ trao cho , đợi mài nó thành bột, hòa nước thượng tiên, rót mực của lục đạo, mệnh thư của ngươi thì lúc ngươi thể về thuở thiếu thời, đổi lấy một kiếp mới. Nếu tìm đủ ba chiếc xương , sẽ vứt xác nơi bãi tha ma , sẽ là kết cục cuối cùng của đời ngươi. Mọi chuyện xảy trong ngày hôm nay, cũng chỉ xem như một giấc mộng lớn.”
Nói đến đây, Viên Sinh khẽ vung tay áo:
“Ta sẽ tặng ngươi la bàn cùng đao. La bàn dẫn đường, hồn đao lấy cốt. Đợi đến khi la bàn vỡ nát, đao hóa thành máu, lúc tự sẽ đến tìm ngươi.”
Dứt lời, Viên Sinh rời , biến mất nơi cuối con đường. Ngón tay Phục Thu khẽ cử động. Không từ bao giờ, cổ tay nàng bỗng hiện một đôi vòng ngọc xanh xám, mỗi bên một chiếc, thoạt chẳng khác nào gông cùm xiềng xích.
(*) Bốn lượng chín tiền: Đơn vị cân cổ của Trung Quốc, tương đương 245 gram (1 lượng = 10 tiền). Trong phép “cân xương”, mỗi lượng khác ứng với một mệnh khác . Trong sách “称骨歌” (bài ca cân xương), bốn lượng chín tiền là mệnh cực kỳ quý, cả đời phú quý vinh hiển, xem như hiếm.
3.
Từ trong hố đất của bãi tha ma, một bàn tay thò bấu chặt lấy mặt đất. Đầu ngón tay bật máu, nhưng m.á.u chảy xanh sẫm như màu mực. Phục Thu dồn hết sức, nhích từng chút một, cuối cùng cũng bò khỏi hố. Nàng ngửa mặt xuống đất, thở hồng hộc từng nặng nề. Thân thể nàng giờ còn đói, nhưng mắt, tai, mũi, lưỡi vẫn cảm giacs chẳng lẽ là để giả cho giống hơn ?
Nàng đưa hai tay lên, kỹ đôi vòng ngọc xanh xám cổ tay. Dưới ánh nắng chiếu rọi, nó trở nên đục ngầu, hề phát ánh sáng, giống như một món đồ rẻ tiền .
Viên Sinh, xác sống, lấy xương…
Phục Thu cố gắng nhớ lời , nhưng còn hiểu thấu thì vết thương ngón tay biến mất tự lúc nào. Nghĩ , nàng bèn gác .
Một cơn gió thoảng qua. Nàng bất giác dậy, vén mớ tóc ướt đẫm lên mũi hít thử, mùi nồng nặc xộc thẳng khoang mũi khiến nàng suýt chút nữa nôn . Hố xác c.h.ế.t còn hôi hơn cả hầm phân.
Nàng gượng lên, điều khiển thể vẫn còn cứng đờ, loạng choạng bước núi. Trong núi nhiều khe suối, nàng rửa sạch . Tìm một vũng nước trong vắt, chẳng nghĩ ngợi gì, nàng lập tức nhảy ùm xuống. Một lát , thể nàng nổi lên, ngửa mặt thả trôi. Tóc đen như mực loang rộng trong làn nước, mùi của xác c.h.ế.t cũng dần cuốn trôi.
Nàng giơ tay trái lên, miệng lẩm nhẩm chú ngữ Viên Sinh dạy. Ngay tức khắc, vòng ngọc sáng lên ánh xanh u ám, tụ thành một chiếc la bàn. Trên mặt bàn xoay hiện một điểm sáng đỏ, chỉ thẳng về hướng nàng cần . Sau đó nàng duỗi tay , niệm một đoạn chú ngữ khác, vòng tay chuyển động bay thoát khỏi cổ tay, bay lên trung biến thành một bảo đao màu xanh lục ngoan ngoãn rơi gọn trong tay nàng.
Phục Thu siết chặt chuôi đao, vung xuống mặt nước. Một nhát c.h.é.m tưởng chừng như vô ích, thế mà tạm thời chẻ sâu nước hồ đôi. Dưới đáy bùn cát, một con cá bổ hai khúc, thể còn rung giật, kịp chấp nhận cái chết. Màn nước khép , xác cá trôi nổi ngay bên sườn mặt nàng.
Phục Thu khẳng định thêm một nữa, tất cả những gì đang xảy là mơ. Theo lời Viên Sinh , đều là thật.