Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 70

Cập nhật lúc: 2025-02-03 07:39:37
Lượt xem: 112

Người nghĩ sao nói vậy này là một người phụ nữ trẻ, tên là Mã Hiểu Vũ. Nhà cô ấy cũng mở một quán nhỏ, mỗi buổi tối cô ấy thường cùng chồng bày quán bán bánh và mấy món ăn vặt linh tinh.

Có lẽ những người bán hàng rong nhỏ khó tránh khỏi việc tính toán chi li, bản thân cô ấy cũng chướng mắt với cái màn kịch lố bịch này của chị Phùng.

Lợi dụng như thế ai mà chấp nhận được? Người ta cũng đâu nợ gì chị. Còn về việc đồ ăn thừa, Thời Nhiễm bên đây mà thừa đồ ăn ư? Còn không phải là muốn cướp trắng của Thời Nhiễm sao?

"Tiểu Phùng à, Tiểu Mã nói cũng đúng, cháu cũng đi làm nhiều ngày rồi, cải thiện bữa ăn cho gia đình cũng đúng thôi, cứ mua nhiều một chút cho cả chồng và mẹ chồng nếm thử đi cháu."

Người nói lời này là một thím đã cao tuổi, thật ra từ lâu bà đã ngứa mắt với tác phong của chị Phùng này rồi, lần này dứt khoát chèn ép chị ấy hai câu.

Thời Nhiễm nhìn trái nhìn phải, không đáp lời.

Gần đây cô cũng nghe nói về chuyện nhà chị Phùng, thật ra, chị Phùng cũng khiến người ta đồng cảm, nhưng Thời Nhiễm không thể chấp nhận được tính cách này của đối phương.

Cô không thiếu thốn chút tiền đó, chiều nào dì Vương nhà Tráng Tráng cũng đến đây cọ ăn cọ uống nhưng cô cũng chưa từng để ý.

Nói đến chị Phùng, sau khi kết hôn chị ấy vẫn chưa sinh được đưa con nào, nhưng chồng vẫn đối xử với chị ấy rất tốt, mẹ chồng cũng là người phúc hậu. Nhưng cặp mắt của hàng xóm láng giềng sáng như tuyết, mấy ngày trước, Thời Nhiễm còn nghe thấy một bà lão phe phẩy quạt hương bồ, thở dài nói xấu chị Phùng.

"Chồng với mẹ chồng nói nó không biết đẻ, nó cũng tin là mình không thể sinh con nên tới bệnh viện khám tận hai lần, trở về thì thành con bò già mất rồi. Theo tôi thấy ấy, cũng chưa chắc là do nó không thể sinh đâu. Dù sao chồng nó cũng không đến bệnh viện kiểm tra. Ai mà biết là vấn đề của ai chứ?"

Giọng Thời Nhiễm nhẹ nhàng, nhìn gương mặt đỏ rực của chị Phùng, nói: "Hôm nay có lẽ không được rồi, hôm nay nấu ít quá, để khi nào em nấu nhiều em cho chị nhé?"

Sắc mặt chị Phùng đỏ như máu, nấu nhiều ư? Trước nay các món ăn do Thời Nhiễm làm ra chưa từng có chuyện bán không hết, đến khi nào mới được coi là nấu nhiều đây?

Chị Phùng cũng không biết vừa rồi mình bị làm sao, lời nói cứ bật ra không tự chủ được, nói xong chị ấy mới cảm thấy không thích hợp.

Nhưng dù biết không thích hợp thì cũng không thể rút lời lại nữa, lúc này trong lòng chị ấy đã ngập tràn cảm giác hoảng sợ.

Chị ấy cũng không muốn như vậy, nhưng mỗi ngày kiếm tiền cũng không đủ chi trong nhà. Chị ấy không nỡ bỏ tiền mua món kho, nhưng vẫn muốn cho chồng mình ăn chút đồ ngon...

Thời Nhiễm không nhiều lời với chuyện này nữa, quay đầu đi cho Trại Linh ăn.

Mấy ngày nay Trại Linh đột nhiên trở nên xuất quỷ nhập thần, thường xuyên chạy loạn bên ngoài, vài lúc Thời Nhiễm còn nghe thấy tiếng mèo kêu, không biết có phải Trại Linh mang con mèo nào về nhà không.

Thời Nhiễm lặng lẽ xoa xoa bộ lông mềm mượt của Trại Linh, nghĩ thầm, dù sao cũng là mùa xuân.

Chuyện đó đó, cô có thể hiểu được, có thể hiểu được mà.

Nếu Trại Linh biết Thời Nhiễm nghĩ như vậy, bảo đảm sẽ ấm ức biện minh cho xem.

Anh không hề như vậy!

Có lẽ bởi vì Thời Nhiễm sửa sang xong Đảo Tọa Phòng và phòng bên phía tây nên Trại Linh cảm thấy gần đây anh có thể thấy nhiều vận khí hơn.

Nhưng đều là mấy vận khí xanh vàng tạp giao.

Anh hoảng hốt nhận ra mình quên mất chuyện gì đó nên quyết định đi tìm các trạch linh chung quanh để hỏi.

Đa số trạch linh đều thích biến thành mèo hoang, bởi vì mèo hoang có thể trốn trong mọi ngóc ngách của căn phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/70.html.]

Trại Linh gặp được một chú mèo nhỏ màu cam ở gần chân tường của tòa tứ hợp viện gần đó, anh kêu meo meo meo với đối phương vài tiếng, đối phương thoăn thoắt hóa thành linh thể nói chuyện với anh.

Hơn nữa, đối phương thật sự không thấy ngại với thân hình và nhan sắc đó, trông là một trạch linh béo lùn chắc nịch, chiều dài không chênh lệch với Trại Linh lắm, nhưng bề ngang thì phải to gấp đôi Trại Linh.

Bảo sao anh nhìn con mèo nhỏ đó thấy rất giống bình gas.

Trại Linh âm thầm chửi bậy.

Bình gas vừa thấy Trại Linh thì run rẩy, run một hồi mới miễn cưỡng trưng ra vẻ mặt cười như khóc.

"Đại ca, anh có chuyện gì à?"

Trại Linh cũng không vòng vo, hỏi thẳng con mèo đó chuyện liên quan đến vận khí.

Bình gas mở to hai mắt, tiếc là cặp mắt của nó không lớn, cho dù cố gắng mở to hết cỡ cũng chỉ hơn được sợi chỉ một chút.

"Đại ca! Anh nói anh có thể nhìn thấy vận khí sao? Thật hay giả vậy? Đại ca, sao anh nhìn thấy được thế? Có thể dạy em không? Hu hu hu, có phải vận khí đều có một màu thuần cực đẹp phải không? Đại ca, anh cừ thật!"

Trại Linh:???

Anh ấn bình gas xuống dưới chân để hỏi thêm vài câu, Trại Linh mới biết được cái gọi là vận khí là chuyện như thế nào.

Nói ngắn gọn, trạch linh tới một số tuổi nhất định, hơn nữa phải có quan hệ tốt với chủ nhân, hai bên người mèo hòa thuận vui vẻ mới có thể nhìn thấy vận khí của những người chung quanh hoặc cỏ cây, tòa nhà.

Kiểu vận khí này là một thứ rất khó nói rõ, cũng giống như con người suốt ngày lên mạng share cá chép cầu vận may. Có rất nhiều cách để tích lũy, có vận khí tốt thì cuộc đời sẽ rẻ sang hướng tốt đẹp hơn.

Trong đó, vận khí có màu xanh lá thuần là tốt nhất. Người có lòng dạ trong sạch là người chính trực thiện lương, sau này sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn.

Vận khí không tốt là màu vàng héo. Loại này, hoặc là do đó không phải người tốt, là loại tiểu nhân vô liêm sỉ, hoặc là do người đó vô tình gặp chuyện gì đó không tốt rồi bị ảnh hưởng.

Mà màu sắc của vận khí có thể vận chuyển cho nhau giữa người và trạch linh.

Trại Linh suy nghĩ rồi hỏi: "Vậy có màu xám thì sao?"

Bình gas lầm bầm: "Màu xám thì vận khí cực kỳ không tốt, hoặc là sắp gặp đại nạn."

Trại Linh nghĩ thầm, nếu Thời Nhiễm mà biết thì sợ là sẽ khóc c.h.ế.t mất, sang năm không còn miếng để ăn luôn rồi.

Bình gas hâm mộ tiến lên, làm vẻ rất muốn cọ vào Trại Linh, nhưng lại không dám.

"Nghe nói có trạch linh có thể truyền lại vận khí... Đại ca, anh có thể cho em sờ anh được không?"

Trại Linh không nói lời nào, mắt mèo màu lam nhìn chằm chằm vào bình gas, chưa tới ba giây bình gas liền chịu trận, ngượng ngùng cười nói: "Em nói giỡn thôi... Ha ha, đại ca, sau này anh chính là đại ca của em, em muốn đi theo anh bươn chải!"

Đại ca có thể nhìn thấy vận khí! Loại đùi vàng to như này, bây giờ mà không ôm thì khi nào ôm!

Trại Linh ghét bỏ liếc con mèo cam đó một cái, không hề muốn thu nhận tiểu đệ bình gas ngu ngốc này.

Nhưng mà, đúng là những tin tức mà bình gas cung cấp cũng khá hữu dụng, thì ra con mèo này, ngoại trừ việc rửa chén thì vẫn còn có mặt khác lợi hại như vậy!

Trại Linh nhất thời cảm thấy nhận con mèo này cũng được, nó so còn chó ngốc Tiểu Nhị chỉ biết ăn rồi ngủ thì đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Bây giờ còn chó ngốc đó chỉ biết mỗi việc vẫy đuôi bán manh, cái gì cũng không được.

Loading...