Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 54

Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:36:58
Lượt xem: 134

Bà cụ Lưu vuốt má hai đứa con gái của mình một cái. Cơ thể bà không tốt nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén. Bà liếc mắt nhìn hai đứa con rể một cái, thấy mặt con rể lớn lộ vẻ xúc động, còn con rể thứ hai lại không che giấu được vẻ ấm ức.

Bà cụ Lưu thở dài một hơi. Rốt cuộc vẫn là bà sinh ra một đứa con gái ngu ngốc.

May mà ngu ngốc thì ngu ngốc chứ hết lần này đến lần khác tâm địa cũng không xấu, bảo bà phải nói lý lẽ kiểu gì đây?

Bà cụ Lưu nói: "Đời này mẹ chỉ sinh được hai cô con gái. Khi đó cha các con ghét bỏ mẹ không sinh được con trai, thế là mẹ dứt khoát ly hôn luôn rồi dọn ra ngoài làm công. Những năm ấy, từ bảo mẫu, công nhân quét dọn vệ sinh trên phố đến bán hàng rong mẹ đều làm cả rồi. Tích góp được chút tiền mới đưa các con ra ngoài được."

"Mẹ không có học thức, không làm được chuyện lớn lao gì. Đầu tư cái gì cũng không dám, chỉ có thể kiếm tiền từ mấy ngôi nhà. May mà giữa chừng có một đợt phá bỏ và di dời nên mẹ để dành được chút của cải."

"Chút tiền đó sinh ra không mang theo thì c.h.ế.t rồi mẹ cũng không cầm đi, chia cho hai chị em các con là chuyện đã định trước."

Lưu Doanh sốt ruột đến nỗi đổ đầy mồ hôi: "Mẹ! Con không tham tiền của mẹ! Con chỉ là... chỉ là hơi ghen tị với chị con thôi."

"Con ghen tị chị ấy có cuộc sống tốt hơn, công việc nhà cửa cũng nhẹ nhàng. Còn con thì mấy năm trước đã nghỉ việc nên mấy năm nay phải chịu áp lực rất lớn."

Lưu Bình chỉ cảm thấy thật hoang đường. Mấy năm nay số tiền mà em gái bà kiếm được có khi còn nhiều hơn bà nữa, cũng bắt đầu trả góp mua căn nhà thứ hai rồi, thế mà lại đi ghen tị với bà ư?

Bà cụ Lưu vỗ tay con gái nhỏ: "Được rồi, công việc chẳng phải do con tự xin nghỉ à? Con cũng không thể vừa muốn ổn định vừa muốn kiếm nhiều tiền được. Hơn nữa dù cuộc sống của con có không tốt thì cũng không phải chuyện của chị con."

"Hai chị em các con khi còn bé đã không hợp nhau rồi. Đứa lớn thì quá cứng đầu, đứa nhỏ lại thích nghĩ nhiều. Nhưng nếu mẹ mất đi rồi, hai chị em các con mới là người thân duy nhất của nhau."

"Lần này vì mừng thọ cho mẹ mà Lưu Doanh đã chi ra một số tiền lớn phải không? Con cảm thấy tiêu chừng đó tiền thì sẽ hiếu thảo à?"

Mặt Lưu Doanh đỏ lên, bà ta lắc đầu.

"Mẹ không từ chối là muốn cho con một bài học."

"Đây là chị gái ruột của con! Con tức nó làm gì? Cảm thấy trong nhà nhiều tiền quá hả? Có được thể diện là rất vinh hạnh sao?"

"Nếu năm đó mẹ con đây để ý mặt mũi thì đã không ly hôn rồi đưa các con ra ngoài làm công rồi."

Bà cụ Lưu quở trách con gái nhỏ một trận rồi kéo con gái lớn qua dặn dò mấy câu.

Bà biết rõ trong lòng rằng lần này con gái nhỏ như động kinh nhằm vào chị cả của mình, lại chi năm sáu chục nghìn để tổ chức tiệc rượu như thế, không có người đàn ông của bà ta cho phép là không thể nào.

Bà cụ Lưu thở dài một hơi trong lòng. Nói ra rõ ràng cũng tốt, vợ chồng con gái lớn đều là người phúc hậu cả. Con gái nhỏ là một đứa ngu ngốc, lòng dạ con rể còn sâu hơn. Nhà em gái ruột của bà thấy bà không có con trai nên gần đây thường hay bảo cháu qua đây thăm bà. Ý định cũng đã rõ mồm một trước mắt rồi.

Thôi thì cứ phân chia trước đi cho xong việc. Hồi còn trẻ cơ thể bà lao lực quá độ nên mới hơn sáu mươi mà các loại bệnh già đã thay phiên nhau tới rồi. Bà không thể không quyết định cho tương lai trước.

Mà việc chia chác này cũng không phải do bà thiên vị. Con gái nhỏ được căn nhà gần trường học kia mặc dù không có giá trị bằng căn nhà mặt tiền của con gái lớn, nhưng hơn ở chỗ ổn định.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/54.html.]

Phần lớn các trường học của thành phố B cũng nằm bên kia hết, con gái nhỏ ắt sẽ giữ chặt căn nhà đó không bỏ không. Con gái nhỏ của bà cũng có thể sống ổn định trong mười mấy năm tiếp theo rồi, đến khi con cái lớn lên.

Còn con gái đầu thì hai vợ chồng có công việc ổn định, nhưng mà con cái trong nhà đã lớn, đợi mấy năm nữa gánh nặng sẽ càng nặng hơn.

Nuôi con trăm tuổi thì lo hết chín mươi chín năm rồi.

Bà cụ Lưu kéo tay con đứa con gái tới dặn đi dặn lại dạy dỗ: "Hai chị em con mới là m.á.u mủ tình thân. Sau này lỡ may có chuyện gì xảy ra thì dù là chồng hay con các con cũng chưa chắc đã so được với chị em gái. Các con phải nhớ kỹ những lời này. Sau này không được phép vẽ ra một đống chuyện lộn xộn thế này cho mẹ nữa! Mẹ cũng không biết còn sống được thêm mấy năm. Thôi, hôm nay cứ ăn cùng nhau một bữa cơm là được rồi."

Sau buổi tiệc mừng thọ, Thời Nhiễm nhận được mười hai nghìn của Lưu Bình.

Lưu Bình hai mắt đỏ hoe nói: "Hai nghìn này là do mẹ tôi thêm vào đấy. Bà bảo tay nghề của cô rất tốt. Có lẽ từ nay về sau mẹ tôi sẽ thường xuyên tới đây ở. Đến lúc đó còn phải làm phiền cô."

Ấn tượng của Thời Nhiễm và bà cụ Lưu cũng rất tốt. Bà cụ hiền lành, mỗi ánh nhìn đều hiền hậu.

Thời Nhiễm nói mấy câu chúc may mắn rồi nhận tiền công, vui vẻ không chịu được.

Công việc sau buổi tiệc mừng thọ cũng không ít. Thời Nhiễm chuẩn bị khá nhiều đồ ăn nên những người đi theo cô làm giúp cũng có lộc ăn. Thời Nhiễm cũng tự xới cho mình một bát cơm chiên rồi vui vẻ ăn.

Bỗng nhiên có một con mèo trắng và con ch.ó con xuất hiện ở cửa.

Sân nhà họ Hoàng có bậc cửa nên con mèo có thể nhảy qua một cách thoải mái chứ con ch.ó con thì bị làm khó.

Tiểu Nhị đứng trước cửa kêu gâu gâu gâu mấy tiếng. Trại Linh không nhịn được dùng lỗ mũi ủi ủi nó, còn nhảy tới nhảy lui nhiều lần cho Tiểu Nhị học theo nữa.

Nhưng có thể là con ch.ó con bị làm khó thật!

Nó nóng ruột đến nỗi ngay cả chóp đuôi cũng dựng đứng lên, cái chân ngắn nho nhỏ đạp một cái nhưng vẫn không nhảy qua được.

Trại Linh tức đến nỗi giơ móng vuốt ra.

Cuối cùng anh chỉ có thể bất lực kê đầu phía dưới làm bàn đạp cho Tiểu Nhị. Cái móng vuốt của Tiểu Nhị đen thùi lùi, giẫm lên trên mặt Trại Linh từng dấu chân đen thui.

Chờ đến khi Thời Nhiễm nhìn thấy thì đúng lúc cảnh Trại Linh giúp Tiểu Nhị vào nhà đang diễn ra. Bộ lông trắng muốt của Trại Linh lấm lem vết bẩn, mấy dấu chân đen thui trên mặt càng rõ ràng hơn. Tiểu Nhị vào được nhà thì vui vẻ vẫy đuôi đến nỗi sắp bay luôn cả đuôi! Nó còn đi về phía Trại Linh l.i.ế.m lấy l.i.ế.m để nữa chứ.

Trại Linh không nhịn được thò móng vuốt đẩy nó ra.

Tiểu Nhị lại rất kiên cường bất khuất, nhất quyết muốn dùng nước miếng rửa mặt cho Trại Linh cho bằng được.

Thế là hai con thú đánh nhau đến nỗi lông trắng bay tung tóe ngay trên khoảng đất trống ở cửa.

Người chủ vô lương tâm là Thời Nhiễm thì đứng một bên cười thoải mái. Dù sao thì lần nào Trại Linh cũng đánh bằng đệm thịt nên không đau. Mà Tiểu Nhị thì răng còn chưa mọc đủ. Có thể nói rằng sức chiến đấu của hai con thú này là ngang nhau.

Trại Linh meo meo meo kêu mấy tiếng hùng hùng hổ hổ gọi Thời Nhiễm tới giải cứu anh.

Loading...