Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 26
Cập nhật lúc: 2025-01-19 16:02:11
Lượt xem: 199
Năm nay có lẽ không kịp rồi, chỉ mong sang năm có thể kịp mùa măng xuân.
Canh măng hầm thịt chú trọng nhất là hầm lửa nhỏ, cho nên tính đến tối nồi canh này đã được hầm cả nửa ngày trời. Thời Nhiễm không hề để lửa tắt, đặt một chiếc bếp lò nhỏ ngay bên ngoài, giữ cho lửa luôn ở mức nhỏ để hầm canh.
Con trai và con dâu dì Vương đều hiếu thảo, thường ngày ăn không ít đồ ăn ngon, nhưng món canh măng hầm thịt thật sự rất hợp với khẩu vị của bà.
Thời Nhiễm bận rộn với một đám người, lúc này rảnh rỗi được một lúc nên vừa uống canh vừa với chuyện với dì Vương.
Canh măng hầm thịt được xem là món ăn thường ngày của miền nam, vốn dĩ chỉ là một món canh mà thôi, vừa có thể làm món ăn cũng có thể làm canh. Dì Vương chỉ cảm thấy măng xuân tươi, nước canh đậm đà, đậu phụ bên trong canh đều có mùi vị tuyệt vời.
Tráng Tráng cũng bắt đầu khen ngợi, dì Vương vốn đang rầu cậu nhóc vì không ăn cơm, bây giờ lại sợ cậu nhóc ăn nhiều sẽ có hại cho dạ dày nên dứt khoát đưa ba hộp đựng cơm cho Thời Nhiễm.
Bữa trưa và bữa tối của cháu trai đều bảo Thời Nhiễm bỏ vào hộp, ăn xong thì dì Vương mang về nhà rửa rồi nhanh chóng đưa cho Thời Nhiễm để thay đổi.
Khóe miệng Tráng Tráng dính một lớp nước xốt màu nâu, cậu nhóc đang khua khoắng chiếc thìa và đôi đũa. Nhưng mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào món mì xào dì Vương chưa ăn xong, đôi mắt chuyển động liên tục, thiếu điều viết hai chữ "muốn ăn" lên mặt thôi.
Dì Vương cười không được khóc cũng không xong: "Mấy ngày trước dùng đũa còn rớt lên rớt xuống, hôm nay cầm thuận tay quá nhỉ."
Nói ra thì Tráng Tráng kén ăn cũng là do lúc nhỏ sinh sống với ông bà ngoại ở nước ngoài, kết quả năm ngoái về nước xong thì khẩu vị không thay đổi được, cho nên hai ông bà ở nước ngoài cứ gửi đồ ăn vặt về mãi.
Nhắc đến vấn đề này dì Vương vẫn hơi đắc ý: "Sáng nay mẹ cậu nhóc gọi điện thoại đến, hỏi có muốn về lại bên đó không, dì không nói gì cả, nhưng cậu nhóc thì liên tục phủi tay từ chối…"
Con trai có gia đình riêng, cho dù quan hệ mẹ chồng nàng dâu có tốt đến đâu đi nữa thì hằng ngày cũng ít tiếp xúc với nhau, đặc biệt là gặp phải vấn đề giáo dục con cháu, quả thật là sự đụng chạm quan niệm của hai thế hệ.
May là cháu trai bà không thua kém ai, lần này cậu nhóc không để bà nội thất bại thảm hại.
Thời Nhiễm kéo một chiếc ghế gỗ có chỗ dựa lưng đến, ngồi bên cạnh quầy hàng, đủ các câu chuyện vang đến tai cô.
Dì Vương lải nhải về những hàng xóm gần đây, đặc biệt là là hai người của quầy hàng bán lẩu cay. Hôm nay bà đưa cháu trai ra, vừa nhìn đã thấy vị trí của Thời Nhiễm bị Triệu Xuân Hồng chiếm mất, sau đó lại nói đến gia đình nhà họ Ngô, bà cũng muốn giải sầu cho Thời Nhiễm thôi.
"Nhà họ à, bà Ngô là một kẻ hồ đồ, cái lợi lớn thì bà ấy có lòng tham nhưng không có gan, cái lợi nhỏ thì bà ấy chiếm không đủ. Lại gặp phải một cô con dâu bụng dạ hẹp hòi, ngày nào cũng gây chuyện. Loại người này con hãy cách xa họ một chút, cũng không phải chúng ta khỉnh thường gì họ, quan trọng là tính toán với họ thì phí công còn đắc tội người ta…"
Thời Nhiễm gật đầu, cô cũng không thích khinh thường người khác, chỉ cảm thấy không cần thiết thôi.
Thời gian kiếm tiền dùng để tức giận với kẻ khác là chuyện không có lời nhất.
Đám thanh niên bên kia vừa ăn vừa mắng chủ quán.
"Công ty người ta đều họp vào sáng thứ hai, còn chúng ta đều vào tối thứ hai. Ha ha, cái gì mà không chiếm dụng thời gian làm việc, vậy mấy người chiếm dụng thời gian tan làm của tôi thì sao?"
Còn có một người đang cầm điện thoại không nhịn được nữa: "Tôi nói rồi, không thể cứ mắc kẹt ở chỗ chúng tôi vậy được! Tôi ăn cơm xong sẽ quay về, cậu nhanh chóng làm xong nội dung bộ phận này đi, về rồi chúng ta bắt đầu họp."
Còn có người đưa bạn gái đến ăn cơm, không biết nói gì với nhau mà khiến cô bạn gái kia xém chút nữa thì phun hết canh ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/26.html.]
…
Thời Nhiễm thấy nếu như là bây giờ là mùa hè thì cô sẽ cầm một chiếc quạt lớn, ngồi ở đây uống canh nghe người khác nói chuyện, gió hè men theo cửa sổ đang mở toang để thổi vào trong, chậc chậc, không cần nói cũng biết những ngày tháng như vậy đẹp biết bao nhiêu.
–
Có địa điểm cố định rồi, Thời Nhiễm còn bỏ một số vốn lớn để mua bảng hiệu có đèn có giá một trăm đồng về, vốn dĩ cô muốn nghĩ một cái tên cho quầy hàng của mình, nhưng sau này thật sự nghĩ không ra nên dứt khoát chỉ viết hai chữ mì xào đơn giản vậy thôi, bên dưới viết thêm món chính là mì xốt thịt xào và mì xào xốt tam tiên, viết giá cả lên đó luôn.
Loại biển hiệu nhỏ có thể đặt dưới đất, Thời Nhiễm đấu dây điện ngay đối diện hẻm bên kia.
Dù sao người bước từ trên cầu xuống đều có thể thấy ngay cửa quầy hàng nhà cô, không cần biển hiệu cũng được.
Chiếc biển vừa được bày ra, rất gần với quầy hàng của Triệu Xuân Hồng.
Triệu Xuân Hồng tức đến đau cả họng, vốn dĩ cho rằng mình chiếm được quầy hàng thì việc buôn bán của Thời Nhiễm sẽ không tốt nữa.
Ai ngờ mấy ngày gần đây càng ngày càng nhiều người đến hỏi! Khiến người ta tức hơn là đi thẳng đến đây hỏi cô ta có bán mì xào không.
Kinh doanh của quầy hàng nhà Triệu Xuân Hồng không khởi sắc gì khi so với Thời Nhiễm, trước kia so ra thì dường như chỉ kém một chút, mỗi ngày bán đến hai giờ sáng cũng chỉ được một nửa ban đầu.
Đợi đến khi Thời Nhiễm bày bảng hiệu ra thì cơn giận của Triệu Xuân Hồng hoàn toàn bộc phát.
Có biển hiệu rồi người đến hỏi cũng ít hơn, nhưng số người lướt qua cô ta để đi thẳng đến quầy mì xào ngày càng nhiều!
Ngày nào Triệu Xuân Hồng cũng trơ mắt nhìn khách đi từ chỗ mình qua đó mà không thèm ngoảnh đầu lại, nội tâm không nói lý lẽ, cô ta cho rằng số khách này đáng ra đều là của mình cả!
Nếu như không phải cô ta xui xẻo nghỉ vài ngày thì làm sao họ phát hiện được quầy mì xào chứ?
Cơn tức của Triệu Xuân Hồng bốc lên đỉnh đầu, sắc mặt chưa có lúc nào tốt cả, làm đồ ăn tính tiền cho khách cũng mang theo gương mặt này. Cứ như vậy khách hàng càng ít hơn.
–
Thời Nhiễm vẫn chưa biết bên này ngày nào Triệu Xuân Hồng cũng nhắc đến mình, gần đây cuộc sống của cô rất bận rộn, trừ việc nấu ăn ra thì gần đây cũng bắt đầu quan sát vị "hàng xóm không thấy mặt" kia.
Cơm nước hằng ngày trên bàn đều được nêm nếm theo khẩu vị của cô, lần nào cũng sơ hở ra vài phút là không thấy nữa.
Đồ ăn chưa bao giờ thừa, nhưng có lần Thời Nhiễm làm món khổ qua nhồi thịt, Thời Nhiễm cắt khổ qua thành từng khoanh nhỏ, nhồi thịt vào giữa.
Kết quả đối phương đã ăn sạch đĩa, một lúc sau trên đĩa lại có thêm vài khoanh tròn màu xanh, nhìn dáng vẻ xiêu vẹo kia đã có thể thấy được đối phương rất ghét thứ bẹp chẹp đắng nghét này.
Thời Nhiễm đếm đi đếm lại, thiếu mất một khoanh — Đây là đã ăn một khoanh rồi, sau đó cảm thấy mùi vị không ngon nên bỏ lại hết tất cả sao?
Có chi tiết nhỏ như vậy, Thời Nhiễm cũng cảm thấy hình tượng của đối phương trở nên đáng yêu hơn.