Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 144

Cập nhật lúc: 2025-02-04 10:15:16
Lượt xem: 103

Thời Nhiễm: "... Đại ca, cậu phải hành động, đây không phải cứ kiểm tra là được."

Trại Linh tràn đầy tự tin: "Đương nhiên! Em đừng xem thường tôi, tôi rất lợi hại!"

Thời Nhiễm: "Ha ha."

Thời tiết ngày càng lạnh, mùa đông của thành phố Tứ Cửu rất nổi tiếng nên Thời Nhiễm đã có chuẩn bị từ sớm.

Hệ thống sưởi trong cửa hàng đã được kiểm tra, vòi nước trong sân cũng được bao một màng mỏng, trước cửa đặt một thảm chống trượt...

Ồ, tất cả những thứ này đều do Trại Linh làm.

Thời Nhiễm sững sờ, Trại Linh như thể thay đổi thành một người khác, bận rộn không ngừng nghỉ.

Không chỉ như vậy, Trại Linh còn bắt đầu tặng hoa mỗi ngày. Thời Nhiễm không biết tên này kiếm tiền ở đâu ra, mỗi ngày một bó hoa không khiến anh nghèo đi sao?

Trại Linh ưỡn n.g.ự.c báo cáo thu nhập của mình lúc làm cố vấn cho người ta.

Thời Nhiễm cảm thấy mình vất vả khổ cực nấu đồ ăn, Trại Linh mỗi khi rảnh rỗi sẽ vẽ tranh rồi hướng dẫn cô, như vậy cũng có thể kiếm được sáu con số.

Vì tâm lý ghét người giàu có nên Thời Nhiễm dứt khoát đuổi Trại Linh đến dãy nhà sau.

Vẻ mặt chị Lý kiểu: "Tôi hiểu rồi, cái này gọi là ngọt ngào, còn trẻ mà thu nhập cao vậy là tốt rồi."

Đúng vậy, Trại Linh đang tìm kiếm trụ trì chùa Thiên Linh để có thể biến mình thành Địch Linh.

Mặc dù chị Lý cũng thắc mắc tại sao phải đặt trùng tên với con mèo của Thời Nhiễm, nhưng nghĩ lại thì có lẽ đây là trò vui của những người trẻ tuổi, cô ấy đã đặt tên cho con mèo theo tên bạn trai mình…

Chậc chậc, có lẽ bọn họ đã sớm ở bên nhau rồi.

Thời Nhiễm không có cơ hội giải thích, chỉ có thể buồn chán ngồi ở cửa.

Cô đang ngồi không ở đó thì một người phụ nữ trung niên đi tới.

"Thời Nhiễm, em có nhớ chị không?"

Thời Nhiễm suy nghĩ một chút rồi vui mừng nói: "Chị Phùng."

Người đến đây là Phùng Quyên, người trước đó đã bị Thời Nhiễm vạch trần chuyện không thể mang thai và thoát khỏi PUA*.

*PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là "nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân.

Bây giờ Phùng Quyên gầy hơn một chút, nhưng tinh thần lại tốt hơn nhiều.

Gia đình chồng cũ cuối cùng cũng đồng ý ly hôn, nhà cửa cũng chia cho chị một gian, hôm nay chị ấy về chính là để giải quyết chuyện phòng ốc.

Thời Nhiễm hỏi: "Chị làm việc ở viện phúc lợi có ổn không?"

Phùng Quyên nở nụ cười trên khuôn mặt: "Rất tốt."

Chị ấy rất thích trẻ con, chúng cũng rất thích chị, tiền lương ở viện phúc lợi tuy không cao nhưng cuộc sống kỳ thực rất thú vị.

Phùng Quyên lấy tài liệu văn bản từ trong túi ra: "Thời Nhiễm, hôm nay chị đến đây không chỉ để giải quyết việc phòng ở, mà còn muốn hỏi em xem có muốn nhận bữa tiệc kỷ niệm 30 năm ngày thành lập viện phúc lợi của bọn chị không."

Kể từ khi cô bị sổ sách buộc phải làm việc chăm chỉ và tổ chức tiệc khai giảng trong gần một tháng thì Thời Nhiễm thực sự rất ít khi nhận những bữa tiệc như vậy nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/144.html.]

"Dù sao mấy căn phòng trong nhà đã được tu sửa lại, chỉ cần ba phòng riêng biệt là đủ cho cuộc họp chính thức. Em không thấy gần đây thỉnh thoảng Lục Pháp dẫn khách tới đây sao? Bên kia đã coi nơi này là một nơi giải trí cố định rồi."

Phùng Quyên vẫn đang giới thiệu: "Viện phúc lợi của bọn chị thành lập vào ngày đông chí. Lần này không phải là dịp quá trang trọng, chỉ cần tổ chức trò chơi và chơi đùa với bọn chúng thôi…"

Thời Nhiễm trầm tư một lát: "Ừ."

Vốn dĩ cô không muốn nhận, bởi vì cô cho rằng bữa tiệc mà cô ấy đang nói đến là một bữa tiệc trang trọng, các nhà lãnh đạo khác nhau sẽ đến đây. Nhưng khi bên kia nói chủ yếu là tự tổ chức lễ kỷ niệm thì cô cảm thấy cũng khá tốt.

Phùng Quyên có chút vui mừng, chị đã ăn những món ăn do Thời Nhiễm làm và biết chúng ngon như thế nào. Bây giờ thỉnh thoảng chị vẫn luôn nghĩ về nó, chị muốn tất cả trẻ em trong viện phúc lợi đều được nếm thử. Đó cũng là lý do tại sao khi trưởng khoa vừa nói xong chị đã đề cử đến đây.

Sau khi nghĩ lại, Thời Nhiễm cảm thấy dường như viện phúc lợi không có nhiều tiền, mức giá mà Phùng Quyên đưa ra cũng thấp hơn nhiều.

Phùng Quyên hơi xấu hổ, như thể chị cố ý đến đây để lợi dụng Thời Nhiễm vậy.

Thời Nhiễm không để ý chút nào: "Ngày Đông chí bọn em cũng sắp được nghỉ, có thể đi chơi cùng bọn nhỏ thì thật tốt."

Phùng Quyên nói rằng hiện tại trong viện phúc lợi không có nhiều trẻ con, chỉ có khoảng ba mươi đứa, thêm vào đó là một vài nhân viên.

Với số lượng người ít như vậy, Thời Nhiễm thấy nhân viên không cần phải làm thêm giờ, cô chỉ cần mang theo Trại Linh là được.

Sau khi ấn định thời gian, Thời Nhiễm bắt đầu chuẩn bị, những điều vượt quá dự kiến của cô là một vài nhân viên trong cửa hàng rất nhiệt tình, họ nói rằng mình không cần nghỉ lễ nên đến để giúp.

Thời Nhiễm: "Nhưng viện phúc lợi đã nói có người rồi…"

Phùng Quyên biết rằng việc tổ chức bữa tiệc cần một số nhân lực, vì vậy cô ấy đã lo liệu công việc này để Thời Nhiễm làm những thứ khác.

Chị Lý: "Ôi, chẳng phải chị cũng muốn thể hiện tình yêu mến của mình sao?"

Tiểu Mai cũng gật đầu mãnh liệt, cô ấy cảm thấy chuyện này rất hay và có ý nghĩa, hơn nữa buổi trưa chỉ cần bận rộn một lúc, sau đó là chơi trò chơi với bọn trẻ, cô ấy cũng muốn tham gia.

Thời Nhiễm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.

Vào ngày Đông chí, Thời Nhiễm không chỉ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn mà còn chuẩn bị vài hộp nhân sủi cảo và lấy thêm nhiều cây lăn bột.

Chị Lý không hiểu, cho dù là gói làm sẵn cũng không cần chuẩn bị nhiều như vậy.

Sau khi đến nơi cô ấy thấy Thời Nhiễm lấy cây lăn bột ra, bàn bạc với viện trưởng viện phúc lợi về việc để bọn trẻ tự làm sủi cảo.

Viện trưởng vỗ trán: "Sao chúng ta không nghĩ ra nhỉ!"

Trước đây vào ngày Đông chí bọn họ cũng làm sủi cảo, nhưng lại thiếu nhân lực, họ cũng không bao giờ yêu cầu bọn nhỏ làm.

Phùng Quyên đã gọi hơn ba mươi đứa trẻ ở các độ tuổi khác nhau vào phòng họp để chuẩn bị làm.

Thời Nhiễm nhìn thấy có chút thương xót, thân thể trẻ trong viện phúc lợi chỉ cần hoàn chỉnh thì rất nhanh sẽ có người nhận nuôi. Những người ở lại hầu như đều bị khuyết tật về thể chất hoặc có vấn đề về trí lực.

Thời Nhiễm nhìn khoảng hơn ba mươi đứa trẻ đang đứng trước mặt mình thì thấy vài đứa không bình thường.

Thời Nhiễm không lộ ra vẻ kinh ngạc, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay bọn chị tới đây để chuẩn bị đồ ăn ngon cho các em. Nhưng bọn chị có chút bận rộn, không biết có thể làm phiền các em làm sủi cảo cùng bọn chị không?"

Những đứa trẻ lớn tuổi hơn trực tiếp gật đầu, trong khi những đứa trẻ nhỏ tuổi thì rụt rè, sau đó vô thức đi theo những người khác.

Viện trưởng xếp ghế vây quanh bàn họp lớn, những đứa trẻ cũng rửa tay sạch sẽ để chuẩn bị làm sủi cảo.

Thời Nhiễm sắp xếp cho Trại Linh và chị Lý đến để giúp xem, chị Lý tuy có tuổi nhưng trong lòng lại rất mềm yếu, đối với trẻ con thì vô cùng dịu dàng.

Còn Triệu Linh...

Loading...