“Vợ chồng bọn họ, ai thực sự đặt Nghiên Tu trong lòng ?” Tần Thịnh Quốc lạnh: “Trước cần thông báo, hôm nay đến cũng giúp gì. Tin tức lẽ giấu , nếu thật sự lòng, thì cho dù , đó tự họ cũng nên đến.”
Tình huống khẩn cấp, Lạc thúc nhiều nữa, chỉ liên tục gật đầu.
Nhân viên y tế đưa Tần Nghiên Tu lên xe cấp cứu, Thẩm Vân Vi và Lạc thúc theo lên xe, ở bên cạnh cáng bệnh của Tần Nghiên Tu.
Đưa đến bệnh viện, Lạc thúc vội vàng thủ tục nhập viện cho Tần Nghiên Tu, Thẩm Vân Vi bộ quá trình đều ở bên cạnh .
Bác sĩ khoa cấp cứu phát hiện cổ họng Tần Nghiên Tu dần dần sưng phù đến mức khó thở, sắp sốc phản vệ. Thế là nhanh chóng cho điện tâm đồ, đo huyết áp, lấy m.á.u động mạch, m.á.u ngón tay.
Để nhanh chóng giảm phản ứng dị ứng, bác sĩ cho tiêm adrenaline và thuốc chống dị ứng.
Sau khi đẩy từ phòng cấp cứu phòng bệnh, Thẩm Vân Vi thấy dấu hiệu tỉnh , vội vàng nắm lấy tay ở bên giường bệnh, gọi tên .
Tần Nghiên Tu mở bừng mắt, thấy cô, há miệng, nhưng thể phát âm thanh.
“Bác sĩ, ạ?” Thẩm Vân Vi ngẩng đầu vị bác sĩ đang phân phó cho y tá.
“Bình thường, cổ họng sưng, vẫn xẹp xuống, còn đợi một lát nữa mới thể chuyện bình thường.” Bác sĩ giải thích một câu, ngoài xem xét bệnh nhân ở phòng khác.
Còn y tá vội vàng treo chai dung dịch tiêm natri clorua lên, dặn dò Thẩm Vân Vi: “Người nhà bệnh nhân chú ý một chút, khi nào gần truyền xong, ấn chuông gọi.”
Thẩm Vân Vi vội vàng gật đầu.
Bệnh viện cấp ba công lập, cho dù là ban đêm, cũng hề vắng vẻ, bác sĩ và y tá đều bận rộn.
bệnh viện cấp ba càng chuyên nghiệp, kinh nghiệm xử lý tình huống khẩn cấp, nên khi tình trạng của Tần Nghiên Tu định, Thẩm Vân Vi cũng hề ý định chuyển bệnh viện tư.
Lạc thúc tất thủ tục nhập viện, thấy trong phòng bệnh hai bệnh nhân khác, thấy bên giường bệnh của Tần Nghiên Tu ngay cả ghế cũng , vội vàng mua một chiếc ghế đẩu cho Thẩm Vân Vi .
Thẩm Vân Vi tựa mép giường, chuyên chú chai truyền, thỉnh thoảng Tần Nghiên Tu tỉnh .
Ánh mắt sâu thẳm của đàn ông cũng về phía cô, dừng lâu, Lạc thúc.
Lạc thúc lập tức : “Tiểu thư Thẩm về nhà nghỉ ngơi , vấn đề gì lớn, ở đây canh chừng.”
“Không, tối nay cháu về .” Thẩm Vân Vi bướng bỉnh lắc đầu: “ , chú mau gọi điện cho ông nội, kể tình hình cho ông . Hoặc chú về nhà luôn Lạc thúc, cháu thể lo liệu .”
Sau nửa đêm, giữa ba chiếc giường bệnh đều ngăn cách bằng rèm, thể rõ các bệnh nhân khác và nhà họ đang gì, lẽ nghỉ ngơi , thế nên giọng của Thẩm Vân Vi đặc biệt nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-duc-tram-tinh-mot-doi-duy-nhat/chuong-89.html.]
Lạc thúc thấy cô chịu , cũng đành đưa cho Tần Nghiên Tu một ánh mắt bất lực, hiệu rằng cố gắng hết sức.
“Tiểu thư Thẩm, thuê cho cô một chiếc giường . Dù ở , cũng thể cứ như . Cho dù , Tần cũng sẽ đành lòng .” Lạc thúc .
Giường ngủ trong bệnh viện cấp ba chật chội, cũng chỗ nào khác để nghỉ ngơi. Cách duy nhất là thuê giường , ngủ ở bên cạnh giường bệnh.
Nghe vẻ gian khổ, nhưng Thẩm Vân Vi kiên định với ý định ở , gật đầu : “Vậy cháu cảm ơn Lạc thúc.”
Lạc thúc ở hành lang bệnh viện thuê một chiếc giường , chuyển đến bên giường bệnh trải , phân phó trong nhà khẩn cấp mang đến ga trải giường và chăn mỏng.
Hơn một giờ , Thẩm Vân Vi ấn chuông gọi, y tá đến, lấy chai natri clorua , một lọ glucose.
Tiếp đó là một thời gian chờ đợi lâu.
Chờ Tần Nghiên Tu truyền xong glucose, y tá rút kim, Thẩm Vân Vi cuối cùng cũng thể nghỉ ngơi, chiếc giường nhỏ bé đó, đầu nghiêng, là thể thấy Tần Nghiên Tu ở giường bệnh bên cạnh.
Hành lang và phòng bệnh vẫn tắt đèn , ánh sáng chiếu lên khuôn mặt đàn ông loang lổ.
Trong màn đêm mờ mịt, khàn giọng gọi: “Vân Vi.”
“Sao ?” Thẩm Vân Vi mở mắt, đánh giá khuôn mặt xẹp sưng của , dậy một nửa, giơ tay lên, xoa trán : “Tốt , còn nóng. Tần Nghiên Tu, cuối cùng cũng , cũng thể chuyện, tối nay suýt dọa em c.h.ế.t khiếp.”
Tần Nghiên Tu ho nhẹ vài tiếng, Thẩm Vân Vi liền vội vàng hỏi: “Có chỗ nào thoải mái ? Cổ họng còn đau ? Dạ dày cũng đau ?”
Tần Nghiên Tu trả lời những câu hỏi về tình trạng của , chỉ ngẩn đôi mắt ướt của cô, hốc mắt ửng đỏ, và khuôn mặt còn dính nước mắt.
Vân Vũ
“Em ?”
“Em…” Thẩm Vân Vi theo bản năng lau khóe mắt: “Tình huống nhất thời quá khẩn cấp.”
“Cho nên là dọa ?” Tần Nghiên Tu khẽ.
“ .” Thẩm Vân Vi đối diện với ánh mắt , với vẻ sợ hãi: “Chỉ thấy giường, cả nóng bỏng, gọi cũng phản ứng…”
“Anh thật sự chứ? Tần Nghiên Tu.” Thẩm Vân Vi kéo lấy cánh tay , cổ tay ban đầu ửng đỏ lúc trở bình thường.
Cô hỏi tiếp: “Lúc đó rốt cuộc cảm giác thế nào? Khó chịu ?”
“Cổ họng và tai đều ngứa, đều giống như vô con kiến đang bò, khó chịu là thật.” Tần Nghiên Tu thành thật .
Người đàn ông dừng mấy giây, mới ôn tồn : “ mà trong lòng vẫn ngọt, cũng là thật.”