Tần Nghiên Tu uống quá nhiều rượu, say năm phần, nhưng kiên cường, để Lạc thúc và những khác đỡ.
“Lạc thúc, tình hình thế nào ạ?” Thẩm Vân Vi kinh ngạc hoảng hốt, tiến lên đỡ .
Tần Nghiên Tu ban đầu còn cứng đầu tự , lúc là còn sức lực , ngoan ngoãn ngã về phía Thẩm Vân Vi, tựa vai cô.
“Đáng lẽ cần như , đều là quen, sẽ ép rượu.” Lạc thúc vội vàng : “ Tần nóng lòng về nhà, cuối cùng uống mấy chén liên tục.”
“Sao mà ngốc …” Thẩm Vân Vi đỡ đàn ông khẽ: “Có vì ông nội đặt cổng giới nghiêm ?”
Đang , ông nội Tần Thịnh Quốc xuống lầu, thấy Tần Nghiên Tu say rượu, cũng lo lắng theo.
Lạc thúc ở bên trấn an hai : “Tần tửu lượng , chút rượu ngày thường là gì. Chỉ là hôm nay tâm trạng , dễ say, nhưng cũng khó chịu.”
“Hôm nay là ngày mấy?” Ông nội mơ hồ nhớ : “Tháng 11…”
“Mùng 9.” Lạc thúc đáp.
“Thì là .” Ông nội thở dài: “Đứa nhỏ thật nặng lòng, nhớ những thứ gì chứ?”
Lại sang với Thẩm Vân Vi: “Vân Vi, thằng bé thật say lắm, chỉ là trong lòng khó chịu, mượn rượu để thoải mái hơn. Tối nay vất vả cho con chăm sóc nó một chút, bộ dạng của nó, ngoài con , nó cũng thích khác ở bên cạnh.”
“Vâng, ạ.” Thẩm Vân Vi nhận lấy trọng trách: “Lạc thúc, các chú dìu về phòng giúp cháu, còn để cháu lo.”
Năm phút , Thẩm Vân Vi Tần Nghiên Tu đang giường lớn mà ngẩn .
Sau khi Lạc thúc và những khác dìu lên lầu, vẫn còn lên sô pha. Cuối cùng là cô chút nỡ để vất vả như , nên bảo họ dìu lên giường.
bây giờ gì đây?
Cô từng chăm sóc say rượu bao giờ, lúc đang sầu não, may Tần Nghiên Tu dần tỉnh táo , mở mắt , lập tức về phía cô.
“Tần Nghiên Tu, ?” Thẩm Vân Vi giơ ngón tay , lắc lắc mặt , dùng cách phân biệt say rượu thông thường nhất: “Đây là mấy?”
Vân Vũ
“Ba.” Tần Nghiên Tu bất lực mà nắm lấy ngón tay cô trong trung: “Anh vẫn say đến mức đó.”
“Được . Vậy giờ uống nước ?” Thẩm Vân Vi thấy còn tỉnh táo, cũng yên tâm hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-duc-tram-tinh-mot-doi-duy-nhat/chuong-87.html.]
Tần Nghiên Tu ngửi thấy mùi rượu , nhíu mày lắc đầu, chỉ : “Anh chỉ tắm.”
Thẩm Vân Vi suy nghĩ một lúc, : “Sau khi uống rượu nên tắm, nếu thực sự tắm, em sẽ ngoài ngóng, đừng sợ.”
“Nghe ngóng gì cơ?” Tần Nghiên Tu cô an ủi , kìm mà bật .
Thẩm Vân Vi nghiêm túc: “Sau khi uống rượu tắm nước nóng, thể sẽ nôn, hoặc tắm xong ngất , em sợ xảy chuyện.”
“Trước đây vẫn luôn như , đến mức đó .” Tần Nghiên Tu từ từ dậy khỏi giường: “Em cứ ngủ , sẽ tự chăm sóc .”
Anh xong liền thẳng phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên. Thẩm Vân Vi buồn ngủ, từ từ đến cửa phòng tắm canh.
Bên trong yên tĩnh quá, thế là Thẩm Vân Vi kìm gọi một tiếng: “Tần Nghiên Tu.”
Không tiếng trả lời, cô mới nhớ Tần Nghiên Tu khi tắm, thấy gì. Lòng cô khỏi lo lắng, mắt về phía cửa phòng tắm.
Bóng dáng mờ ảo cửa, miễn cưỡng thể thấy Tần Nghiên Tu bên trong đang .
Tiếng nước vẫn tí tách tí tách, cô vẫn luôn ở cửa, cứ như canh đến khi .
Khi Tần Nghiên Tu mặc áo choàng tắm , thấy cô ở cửa, sự d.a.o động cảm xúc trong mắt là sự kinh ngạc rõ rệt.
Cô thấy hai tai Tần Nghiên Tu vẫn còn ướt, đeo máy trợ thính, liền gì, chỉ lo kéo xuống giường lớn.
Để tiện, tăm bông khử trùng bày bàn cạnh giường.
Thẩm Vân Vi tự nhiên giúp lau khô nước trong tai, thử đeo máy trợ thính cho . Lần đầu còn lạ, quen, thuận tay.
Tóc đàn ông ngắn hơn tóc cô nhiều, chỉ cần lau qua, nhanh khô.
Ánh đèn quá sáng chói, Thẩm Vân Vi gần như tắt hết đèn, ở mép giường, trò chuyện với .
Cuối cùng cũng nguyên nhân tâm trạng , giọng trầm buồn: “Hôm nay là sinh nhật . Họ , năm ba tuổi, chọn rời đúng ngày sinh nhật của bà.”
Thẩm Vân Vi xong cảm thấy khó chịu, đặc biệt pha cho một ly nước mật ong, thứ nhất để đỡ đau đầu, thứ hai cũng vị đắng trong lời kể của vị ngọt tan .
“Ngọt quá.” Tần Nghiên Tu nhíu mắt khi uống nước mật ong, kìm uống thêm một ngụm: “Là thứ gì ?”
“Cái cũng hỏi ? Anh từng uống ?” Thẩm Vân Vi khẽ: “Thấy thoải mái thì uống thêm chút, em còn nữa.”