Thẩm Vân Vi cầm dây đồng hồ, từ mặt ảnh, lật sang mặt , cẩn thận quan sát.
Đây hẳn là một món đồ cũ từ thế kỷ 17 đến 18, tinh xảo và quý báu, mang phong cách hoàng gia Pháp điển hình, bằng vàng, nắp kính trang trí hoa văn tráng men màu chuyển dần, còn khảm ngọc bích và kim cương vụn.
Điều khiến Thẩm Vân Vi kinh ngạc nhất là khi lên dây cót thủ công, chiếc đồng hồ vẫn thể hoạt động bình thường, thể thấy các đời chủ nhân của nó đều trân quý.
Vân Vũ
Xem xong chiếc đồng hồ, Thẩm Vân Vi cẩn thận nâng nó lên, trả cho Tần Nghiên Tu, : “Chiếc đồng hồ thực sự quý hiếm, hãy cất giữ cẩn thận.”
Cô cũng , lẽ điều quý giá nhất là giá trị kinh tế và lịch sử của chiếc đồng hồ, mà là mối liên kết nó mang cho Tần Nghiên Tu, mối liên kết duy nhất của với ruột.
Tần Nghiên Tu thu chiếc đồng hồ quả quýt, khi đặt nó hộp, theo bản năng so kim đồng hồ với chiếc đồng hồ đeo tay .
Thẩm Vân Vi thấy, xác nhận : “Anh đổi đồng hồ đeo ?”
“Em nhớ mấy hôm đeo Richard Mille, hôm nay là Patek Philippe.” Cô thêm.
Cô dường như chỉ bâng quơ, nhưng mức độ chính xác hề sai, cô quả thật để ý đến những chi tiết nhỏ .
Có thể là khi đàn ông xoa bóp chân cho cô, lẽ là khi dùng trâm cài để búi tóc cho cô.
Một ký ức thậm chí cần cố ý ghi nhớ, giờ đây thể hiện rõ mắt.
“Ừm.” Tần Nghiên Tu cúi đầu, rũ mắt, chiếc Patek Philippe cổ tay : “Anh thực sự thích đồng hồ, đặc biệt là Patek Philippe. Rảnh rỗi cũng thích sưu tập đồng hồ, đây còn là bí mật nữa.”
“Sưu tầm nhiều ?” Thẩm Vân Vi tò mò.
“Không nhiều lắm, cũng bình thường.” Tần Nghiên Tu trả lời ngắn gọn.
Anh ý dò hỏi của Thẩm Vân Vi, thế là dẫn cô thư phòng.
Gỗ hoàng đàn mang theo một mùi mực nhạt, mở cửa tủ, bên trong là một quầy đồng hồ đặt riêng, gần trăm chiếc đồng hồ nổi tiếng trưng bày.
Patek Philippe, Vacheron Constantin, Richard Mille, Audemars Piguet, Breguet, Blancpain, Piaget…
Sở thích của mỗi gia đình quả thực giống , bố của Thẩm Vân Vi cũng thích sưu tầm đồng hồ nổi tiếng, nhưng đến mức đam mê như , cũng trưng bày thoải mái trong tủ như , ngay cả ổ khóa cũng .
Thẩm Vân Vi mà hoa cả mắt, nhịn cảm thán: “Cái mà gọi là nhiều ? Anh thật nên mua một cái két sắt cho đồng hồ.”
“Vân Vi.” Tần Nghiên Tu chỉ nhướng mày, giữa hai lông mày cuối cùng cũng chút ý : “Hệ thống an ninh của nhà chúng , em nên yên tâm mới .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-duc-tram-tinh-mot-doi-duy-nhat/chuong-86.html.]
Anh tự tin hệ thống an ninh của biệt thự, Thẩm Vân Vi cũng nhiều nữa, tiếp tục lướt qua quầy đồng hồ.
“Nhiều như , nếu tặng đồng hồ cho , em còn lo sẽ tặng trùng.” Thẩm Vân Vi nửa đùa nửa thật.
Tần Nghiên Tu cách dịch ý, tiếp lời cô : “Khiến em khó xử ?”
“Em ý định tặng đồng hồ cho !” Thẩm Vân Vi nâng cao giọng phủ nhận: “Không đúng, em cũng ý định tặng quà cho .”
“Vậy .” Tần Nghiên Tu đóng một nửa cánh cửa tủ: “Anh còn tưởng em sẽ chuẩn quà cho sinh nhật .”
“Anh nghĩ gì …”
Thẩm Vân Vi vốn định từ chối ngay lập tức, nhưng nghĩ đến việc Tần Nghiên Tu từ nhỏ đến lớn gần như đều xa rời những ngày lễ hội, lẽ sinh nhật cũng tổ chức tử tế, việc đùa như là khó , kìm mềm lòng, nỡ buồn.
Thế là cô sửa lời: “Sinh nhật đến tháng ba sang năm đúng ? Chuẩn bây giờ quá sớm.”
“Hóa em nhớ.” Tần Nghiên Tu khàn giọng.
Thẩm Vân Vi gật đầu: “Lúc đăng ký kết hôn em liếc qua chứng minh thư, ngày cuối cùng của tháng ba, khá dễ nhớ.”
“Em thật sự tặng quà sinh nhật cho ?” Tần Nghiên Tu hỏi.
Thấy trong mắt tràn đầy mong đợi, Thẩm Vân Vi cũng dần trở nên nghiêm túc: “Đương nhiên, qua là chuyện bình thường, cũng tặng em mà.”
“Ừm.” Tần Nghiên Tu đáp khẽ, dường như khôi phục vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Thẩm Vân Vi thấy chiếc đồng hồ quả quýt vẫn trong tay , chậm chạp cùng những chiếc đồng hồ khác cất quầy, sự phức tạp trong ánh mắt đó khiến cô thổn thức.
Anh nhất định nhớ ruột của ?
Dù nhiều năm trôi qua, chỉ còn một chút ký ức mờ nhạt, vẫn sẽ nhớ nhung.
Mẹ và con, chính là mối liên kết sâu sắc nhất thế giới .
Nhận Tần Nghiên Tu đang buồn bã vì nỗi nhớ nhung nặng nề , Thẩm Vân Vi kéo cùng xuống tầng hầm, đến rạp chiếu phim gia đình chơi Lego để tránh mặt ông nội.
Tiếc là cuối tuần, Tần Nghiên Tu thêm xã giao tạm thời, khi dùng bữa trưa lâu, ngoài.
Đến khi đưa về, là 7 giờ 50 tối.