Tần Thịnh Quốc nhẹ nhàng đẩy chiếc hôn thư bằng bạc đến mặt Thẩm Vân Vi, cô cất giữ.
Thẩm Vân Vi cuối cùng vẫn nhận lấy, nhưng chủ đề chuyển sang hoa lan: “Ông ơi, nếu ông thích những chậu lan đến , chúng mang chúng về nhà ạ?”
Cô "nhà" dĩ nhiên là chỉ biệt thự của cô và Tần Nghiên Tu.
“Ông , trong nhà gì cả. Tuy ngoài sân một vườn hoa nhưng trong nhà cơ bản chỉ mấy chậu trúc phú quý, cây phát tài chẳng chút thú vị nào”, Thẩm Vân Vi tiếc nuối .
Cô khéo léo bộc lộ ý định cầu xin Tần Thịnh Quốc, hẳn là giúp ông tìm một nơi cho mấy chậu lan.
“Được, , dọn thôi”, Tần Thịnh Quốc híp mắt, liên tục đồng ý, “Lan của ông để ở chỗ các cháu, ông đương nhiên an tâm hơn .”
“Chỉ hoa dọn thôi ạ?”, Thẩm Vân Vi hỏi, “Người thì ạ?”
“Cái gì?”, Tần Thịnh Quốc hiểu ý cô.
“Ông cùng hoa lan chuyển đến luôn ạ?”, Thẩm Vân Vi chân thành mời ông, “Ông sớm nên xuất viện , nếu về bên , thì cùng Nghiên Tu và cháu sống chung ạ.”
“Thật ?”, Tần Thịnh Quốc do dự, “Ông già ... phiền hai vợ chồng son các cháu...”
Thẩm Vân Vi đang định trả lời, bỗng Tần Nghiên Tu ho khan hai tiếng. Cô liếc , dùng ánh mắt dò hỏi chuyện gì.
Tần Nghiên Tu ấp úng, ánh mắt ông nội đầy ẩn ý khó hiểu.
Thẩm Vân Vi nhanh chóng hiểu , với Tần Thịnh Quốc: “Không phiền ạ, cho dù thấy phiền, cháu cũng cảm thấy.”
“Nếu , thì ông cũng ở cùng các cháu”, Tần Thịnh Quốc , “Mấy năm nay, Tần Thế Xương việc gì ông cũng mắt, cứ gặp con trai là ông tức giận. Khu nhà cũ của Tần gia ông thể ở nổi, ông còn sống lâu thêm vài năm. Tần gia sơn trang đây chuyển giao cho khác , ông tạm thời nghĩ nơi nào khác để . Ít nhất là ở chỗ các cháu một thời gian, để quá độ, ông mua một ngôi nhà ưng ý thì .”
“Tuyệt vời quá, chúng cháu sẽ cử giúp ông dọn đồ. Ngày mai xong thủ tục xuất viện, chúng cháu sẽ đến đón ông về nhà!”, Thẩm Vân Vi dứt khoát .
Thẩm Vân Vi sắp xếp chu đáo, Tần Thịnh Quốc lòng cảm động.
Chỉ riêng Tần Nghiên Tu dường như tâm sự riêng. Sau khi và Thẩm Vân Vi cùng rời bệnh viện, đường về nhà, mới .
“Ông nội chuyển đến ở, sẽ vất vả cho em”, khẽ .
“Hả?”, Thẩm Vân Vi ngơ ngác, “Là vất vả cho dì Trần và chứ? Ngày thường em ở nhà cũng gì. Hơn nữa, ông còn dẫn theo mấy y tá cùng mà.”
“Anh những chuyện đó...”, Tần Nghiên Tu mặt . Vẻ mặt vẫn bình thản, nhưng giọng mơ hồ lộ vẻ căng thẳng, thỉnh thoảng ngập ngừng, “Vân Vi, em ông nội nghĩ thế nào về chúng mà. Sau khi ông chuyển nhà, thể để ông thấy chúng ngủ riêng phòng .”
là một lời đánh thức trong mộng.
Thẩm Vân Vi giật , suýt nữa nhảy dựng khỏi ghế phụ lái: “Lúc nãy nhắc em?”
Cô chỉ lo nghĩ cho ông, ông sống thoải mái lúc tuổi già, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ ở chỗ cháu trai Tần Nghiên Tu là ông chăm sóc nhất và hài lòng nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cam-duc-tram-tinh-mot-doi-duy-nhat/chuong-63.html.]
cô quên mất, Tần Thịnh Quốc cũng coi trọng tình cảm của cô và Tần Nghiên Tu.
Trước đây, họ chỉ cần diễn kịch trong phòng bệnh. Bây giờ Tần Thịnh Quốc chuyển đến, họ sẽ tiếp tục diễn... ở nhà.
“Anh ám chỉ ”, Tần Nghiên Tu chỉ .
Vân Vũ
Thẩm Vân Vi sực nhớ hai tiếng ho khan của Tần Nghiên Tu lúc nãy, bực bội : “Ám chỉ của mập mờ quá, em hề nhận tín hiệu!”
Cô còn tưởng rằng Tần Nghiên Tu ghét ông nội, sống cùng ông...
“Chuyện đến nước , hối hận cũng kịp nữa. Về nhà chúng tranh thủ dọn đồ về chung một phòng, đồng thời thống nhất lời với chú Lạc và . Còn chỗ ở của ông, phòng khách lẽ tiện, là để ông ở phòng ngủ phụ , em thấy thế nào?”, Tần Nghiên Tu .
Thẩm Vân Vi nhiều như , ngầm sắp xếp thứ, khỏi ngưng thần : “Sao vẻ, ...”
“Có gì?”, Tần Nghiên Tu khẽ nuốt nước bọt, lẽ là vì căng thẳng.
“Em cũng diễn tả ”, Thẩm Vân Vi vẫn rời mắt, cứ thế quan sát , “Chỉ là cảm giác chấp nhận quá dễ dàng.”
Cứ như chỉ trong vài giây, bình tĩnh chấp nhận chuyện họ sẽ ở chung một phòng.
Không chút phản kháng nào.
“Anh thấy tối nay lẽ dọn xong”, Tần Nghiên Tu tự động lảng tránh câu hỏi của cô, chuyển chủ đề sang chuyện cấp bách, “Ngày mai em còn , sẽ ở nhà buổi sáng, đến trưa sẽ dọn dẹp xong xuôi. Sau đó sẽ đón ông nội về nhà.”
“Được thôi”, Thẩm Vân Vi nghĩ việc dọn đồ, kỳ thực bộ là đồ của Tần Nghiên Tu, còn cô thì chẳng gì, liền , “Vậy vất vả cho . Tối nay em sẽ khóa cửa, để dọn đồ tiện hơn, chỉ cần đừng gây ồn ào quá là .”
Có nhiều chi tiết cần chú ý.
Ví dụ, nếu Tần Nghiên Tu chuyển phòng ngủ chính, thì phòng vệ sinh ở phòng ngủ phụ nên để đồ dùng của .
Đồ đạc trong phòng ngủ phụ cơ bản sẽ dọn hết, đó mới bộ để nhường phòng cho ông nội.
“Được”, Tần Nghiên Tu đáp lời.
Bên trong xe im lặng hẳn . Năm phút , mới mập mờ nhắc đến chuyện quan trọng nhất: “Vậy tối mai trở , chúng ... Em cứ ngủ giường, thể ngủ sofa trong phòng khách nhỏ.”
“Đương nhiên !”, Thẩm Vân Vi cũng nghĩ đến chuyện . Mặt cô đỏ lên, trông như một con mèo Maine bộ lông xù bồng bềnh bỗng nhiên xù lông, “Không thì còn ngủ kiểu gì nữa?”
“Không cách ngủ khác”, Tần Nghiên Tu vội vàng ôn tồn trấn an cô, “Là hỏi thừa.”
Thẩm Vân Vi lúc mới nguôi ngoai, nhưng suốt quãng đường còn chuyện với nữa.
Tuy nhiên, khi Tần Nghiên Tu bữa tối mang đến dọn đồ, cô lặng lẽ phòng ngủ phụ, nhỏ giọng hỏi cần giúp gì .
Tần Nghiên Tu cô là miệng cứng lòng mềm nhất, chỉ thời gian còn nhiều, bảo cô nghỉ ngơi cho .